KẺ GÂY HẤN - Trang 114

phần, nòng và báng rời nhau, để có thể giấu dễ dàng hơn dưới chiếc áo
mưa, đoạn tôi trở ra xe.

Tôi rời khỏi Foncourt và đậu chiếc Triumph vào một con đường mòn

trong rừng, rồi băng rừng bằng chân, tôi đi tới một đoạn đường hẹp mà một
buổi sáng tôi đã trông thấy một kỵ mã phóng qua.

Sau khi chờ đợi một hồi lâu, ẩn núp trong bụi cây, tôi trông thấy thấy kẻ

tôi đang chờ đợi tới gần dần. Y phi nước kiệu trên mình một con ngựa ô có
khoang trắng ở chân và mang một cặp kiếng đen. Cầm súng trên tay, tôi
nhảy ra khi con ngựa còn ở cách chừng mười thước tây. Trước sự bất ngờ
này, con ngựa nhảy ngược lên một chút và ngừng lại.

Tôi hét lớn với gã ngồi trên lưng ngựa:

- Xuống ngay, không tôi bắn bây giờ.

Lời hăm dọa có một hiệu quả tức khắc: y nhảy xuống đất.

Tôi chỉ một cây nhỏ, bảo y:

- Buộc cương vào đó.

Y tuân lời tôi và tôi lại ra lệnh y bỏ kiếng đeo mắt ra. Khi y đã cầm kiếng

trên tay rồi, tôi mới trông thấy rõ ánh mắt hoảng hồn của y. Khuôn mặt của
y tái mét, vết máu bầm lớn quanh mắt và trên gò má bên trái của y trông
còn ghê sợ hơn nữa.

Tôi cười khảy:

- A! tên khốn kiếp, mình lại chạm trán nhau nữa rồi. Chắc thiên hạ đã

bảo tôi hơi mạnh tay phải không? Nhưng như thế vẫn còn chưa ăn nhằm gì.
Bây giờ, cuộc khiêu vũ mới thật sự mở đầu.

Lúc bấy giờ y mới mở miệng ấp úng:

- Ông muốn làm gì tôi? Tôi đâu có quen biết ông. Tôi không có gì nói

với ông hết.

Tôi hét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.