KẺ GÂY HẤN - Trang 135

gì lạ. Tôi gọi Sylvie như tôi đã hứa với nàng. Nàng tỏ ý muốn đến gặp tôi
trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Tôi tán thành ngay chương trình hấp
dẫn đó và nàng hứa sẽ cùng ăn cơm với tôi ở Đại Khách Sạn.

Tôi yêu cầu dọn bữa ăn trưa ở ngay trong phòng để khỏi phải xa máy

điện thoại.

Vào lức bốn giờ chiều, chuông bỗng reo vang. Nằm dài trên giường, tôi

chỉ cần dơ tay ra là cầm lấy ống nghe lên và tự giới thiệu theo thói quen của
tôi:

- Pierre Charmoy, tôi nghe đây.

- Tôi là Pierre Valonne.

Tôi giật mình, mặc dầu đã đoán trước.

- Vâng.

- Tôi vừa đọc bức thư của anh. Tôi tin những lời anh đã viết cho tôi.

Ông ta nói thật chậm, nghe rõ từng tiếng một.

Ông tiếp lời:

- Tôi sẵn sàng gặp anh ngay tối nay, nếu anh muốn.

Một cơn xúc động kỳ lạ siết lấy ngực và eo tôi.

- Tôi đồng ý. Chỗ nào?

- Ngay tại nhà tôi là hay hơn hết.

Tôi không thích đề nghị này bao nhiêu, nhưng với cuộc gặp gỡ hôm nay,

tôi đã quyết định nhượng bộ tất cả. Tôi có ngay ý nghĩ xử dụng chiếc xe
của Sylvie.

Tôi liền trả lời:

- Foncourt đã trở thành nguy hiểm đối với tôi nhưng tôi vẫn sẽ đến.

Ông bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.