KẺ GÂY HẤN - Trang 137

CHƯƠNG 15

Ngay lúc tôi vừa đẩy cánh cửa sắt nặng nề, một dáng người chợt ló ra

khỏi bóng tối và bước lại gần. Pierre Valonne đóng cổng lại sau lưng tôi và
tiến vào lối đi rải cát dẫn về phía biệt thự. Tới chân dãy tam cấp mà tôi chỉ
trông thấy lờ mờ các nấc, ba tôi khẽ bảo:

- Coi chừng các bậc tam cấp.

Tôi nghe tiếng lẻng kẻng của một xâu chìa khóa rồi tôi thoáng thấy

khoảng trống tối đen hơn của một khung cửa mở.

- Anh hãy vào đi.

Khi cánh cửa đã được khóa lại, Pierre Valonne mới vặn đèn điện lên.

Chúng tôi đang đứng trong một tiền đình rộng, lát gạch trắng, có một cầu
thang vĩ đại bằng đá dẫn lên phía trên, vẫn không ngoảnh lại, ba tôi đi về
phía một căn phòng, bật luôn đèn và khép cửa lại khi tôi đã vào hẳn bên
trong. Đây là một thự viện có ánh đèn phản chiếu lại từ mấy cái giá bằng
gỗ chạm, trông thật ấm cúng và tươi vui. Cuối cùng chúng tôi cùng nhìn
vào tận mặt nhau, chỉ cách nhau một tầm tay, tuy không có một ai cử động
đưa tay ra.

Cảnh tượng đó kéo dài một hồi, những phút giây dị thường, có lẽ đối với

ông cũng như đối với tôi. Pierre Valonne y hệt bức hình đăng trên mặt báo
và lời mô tả bổ khuyết của Anne-Marie Fontan. Lòng nóng nảy, có lẽ niềm
xúc động, làm giảm bớt vẻ kiêu ngạo trong con người của ông, thay vào đó
một vẻ ngây ngô đầy nhân tính, nhưng vẫn không mất nét hữu duyên. Rõ
ràng người đàn ông, mà từ đúng một tuần nay tôi để dạ khinh bỉ, quả thật
rất dễ khiến kẻ khác phải quí mến như tôi đã e ngại. Tôi lên tiếng trước để
bắt đầu cuộc hội đàm khó khăn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.