KẺ GÂY HẤN - Trang 140

- Trong gia đình Valonne, chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra. Tôi

phải nhượng bộ Gisèle... má của anh, quá sức an phận nên sự việc càng có
vẻ đơn giản. Thế rồi, chiến tranh xảy ra lúc ấy. Tôi phải nhập ngũ, đi xa
Paris. Sau ngày đình chiến, tôi đã trở về thẳng đây. Tôi không còn nghe ai
nói gì nữa.

Tôi la lớn:

- Và trong thời gian đó tấn hài kịch mở màn. Mãi cho tới tuần trước, tôi

vẫn còn nghĩ rằng mình đáng lẽ được mang họ cha nếu ông ấy còn sống trở
về sau chiến tranh. Má tôi đã vẽ ra trong trí tôi hình ảnh một người cha
lương thiện, liêm khiết, biết trách nhiệm. Tôi đã rơi từ trên trời xuống khi
biết thật ra mình chỉ là đứa con của một kẻ hèn nhát.

Tôi lại trông thấy Pierre Valonne rùng mình trước lời sỉ nhục của tôi,

nhưng tôi vẫn nói tiếp:

- Tôi nóng lòng muốn gặp ông và nghe những lời giải thích của ông... để

thử xem ông có hoàn toàn giống như tôi đã nghĩ trong trí.

- Bây giờ, cảm nghĩ của anh như thế nào?

- Vẫn không có gì thay đổi. Ông chưa nói gì với tôi kia mà.

- Tôi đã thú nhận với anh tôi nhớ mãi đoạn đời quá khứ không đáng

dung thứ đó, mà anh vẫn cho là chưa nói gì cả hay sao? Được rồi! Tôi sẽ
nói gần hơn nữa... Tôi vô cùng hối hận.

Lời tự thú này khiến cho tôi bối rối, nhưng tôi không để cho mình xúc

động.

Tôi liền hỏi:

- Kể từ khi nào?

- Kể từ lâu lắm, anh nên tin tôi. Anh cũng nên biết, tôi đã trả giá rất đắt

về thái độ của mình. Tôi không có một đứa con nào với người vợ cũ. Đã
hơn một lần, tôi trông thấy báo ứng của trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.