KẺ GÂY HẤN - Trang 175

- Không một ai hay biết gì về cuộc gặp gỡ của anh. Chính ông Pierre

Valonne đã xác nhận với anh như thế kia mà.

Tôi đáp:

- Ông ấy có thể lầm. Ông Ternant, những hôm thứ bảy khác, ông vẫn về

nhà sớm hơn nhiều.

Ông ta giải thích:

- Hôm nay, mãi tới bảy giờ tối tôi mới rời khỏi văn phòng được và tôi đã

đi ăn. Nếu anh cần, sẽ có hai chục người làm chứng cho tôi. Những lời
buộc tội của anh thật là lố bịch và khả ố. Nếu tôi có một lý do để suy tính
vụ giết người này, tôi điên khùng tới mức độ nói điện thoại với anh hay sao.
Tôi dại gì mà không hiểu rằng tôi có thể vô tình gặp anh bất cứ lúc nào. Tôi
đã dám liều như vậy, bởi vì tôi chỉ muốn nhờ tay anh chọc tức Pierre
Valonne một mách. Anh không tin tôi cũng vô cùng xao xuyến vì chuyện
bất hạnh này à?

Bây giờ, tôi đã gần như chắc chắn ông ta vô tội. Nhất định cụ Antoine

Valonne cũng như tôi, bởi vì ông cụ chợt lên tiếng ra lệnh:

- Thôi, đủ rồi. Anh hãy đi tìm Montbertaut.

Ternant ngạc nhiên hỏi:

- Montbertaut? Bác muốn gì anh ta?

Tôi hiểu vì sao ông ta ngạc nhiên. Tôi liền kể lại cuộc nói chuyện giữa

tôi với ba tôi. Tôi nhấn mạnh lời nói úp mở của ba tôi về một vụ làm tiền
ông mà kẻ chủ mưu lại là người bạn cũ của ông. Rồi tôi hỏi thêm:

- Có lẽ ông không biết vai trò Montbertaut đã thủ trước khi tôi ra đời?

Cụ Antoine Valonne giật mình, bảo tôi:

- Chuyện đó đâu cần nói ra ở đây.

Tôi lớn tiếng cãi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.