KẺ GÂY HẤN - Trang 179

CHƯƠNG 19

Khi Montbertaut trông thấy tôi trong tiền đình, bên cạnh có cả cụ

Antoine Valonne, ông ta mở tròn mắt với một vẻ e ngại bất thần, tuần tự
nhìn hai người vừa dẫn ông ta đến. về phía một bên gò má, dấu vết cú đấm
của tôi hôm chủ nhật tuần trước trình bày thêm một vệt xanh lam quầng
vàng trên khuôn mặt phì nộn xấu xí của ông ta.

Tôi chỉ cửa phòng thư viện cho ông ta:

- Ông hãy vào trong đó.

Ông ta nghi ngờ bước tôi hai cánh cửa chỉ khép hờ lại gần nhau và từ từ

đẩy ra. Lúc ông ta trông thấy xác chết, ông ta buột miệng kêu lên một tiếng
mà tất cả chúng tôi đều nghe rõ. Mắt tôi không hề rời khỏi mặt ông ta và tôi
nhận thấy vẻ sững sờ ghê sợ của ông ta có vẻ thành thực.

- Anh hãy nói cho chúng tôi nghe những gì anh biết về vụ án mạng này.

Ông ta giật nẩy mình khi nghe cụ Antoine Valonne lên tiếng, và ấp úng

vì quá hoảng hốt:

- Tôi đâu có biết gì… tôi xin thề...

Rồi ông ta quay người lại, nói tiếp:

- Thật là khủng khiếp! Tại sao thế này?

Tôi đáp:

- Chính ông sẽ giải thích cho tôi nghe.

Montbertaut lại lắc đầu:

- Tôi xin thề tôi không biết gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.