KẺ GÂY HẤN - Trang 33

Người thiếu phụ trẻ đẹp xen lời:

- Ồ! Nếu đã gặp chắc chắn ông phải để ý ngay, ông cụ người cao lớn, rắn

rỏi, thường cỡi ngựa đi dạo vào mỗi buổi sáng và những lúc đi săn, luôn
luôn ngon lành như một người hãy còn trẻ. Năm nay ông cụ đã bảy mươi
bốn tuổi đấy!

Tôi liền hỏi tới:

- Có phải ông cụ là người đã thiết lập nên nhà máy?

Viên chủ khách sạn lắc đầu với vẻ đáng tiếc:

- Không, người thiết lập là ông tằng tổ của ông cụ. Thì ra ông không biết

rằng nhà máy thủy tinh ở Foncourt xưa cũ không kém cái đô thị này?

Tôi chỉ muốn tìm hiểu về Pierre Valonne, nhưng để cho đừng quá lộ liễu

tôi đành phải lắng tai nghe kể cái lịch sử dài dòng của nhà máy thủy tinh,
về phần này, ông chủ khách sạn của tôi quả thật vô cùng uyên thâm và lợi
khẩu xứng đáng làm một nhân viên quảng cáo đại tài cho công ty “Valonne
và Ternant”.

Khi mới quan sát qua những người dân trong thị xã, tôi đã có cảm tưởng

Foncourt sống nhờ nhà máy thủy tinh, và bây giờ thì tôi biết chắc mình đã
nghĩ không lầm. Khắp mọi nơi đều nhan nhản những dấu vết của dòng họ
Valonne. Họ gần như là chủ của tất cả những ngôi nhà xinh đẹp trong vùng,
tất cả đất đai và rừng cây ở chung quanh. Cụ Antoine, ông già đã trên bảy
mươi tuổi mà vẫn có tài bắn súng trăm phát trăm trúng, một mình sống
trong một ngôi nhà vĩ đại như một tòa lâu đài và người con của ông cụ, tức
Pierre Valonne, kể từ khi góa vợ cũng ở cô độc trong một biệt thự rộng
mênh mông đã được xây cất để dùng từ lúc thành hôn, xa hơn công viên
của thị xã chừng một trăm thước.

Tôi khôn khéo bày tỏ ý kiến, đoán biết mình sẽ tới đâu:

- Đáng lẽ họ nên sống chung để nhường lại ngôi nhà cho những người

khác. Chỉ cần một ngôi nhà đó cũng đủ cho cả trăm gia đình hiện đang chui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.