KẺ GÂY HẤN - Trang 54

Tôi tự giới thiệu:

- Tôi tên Pierre Charmoy. Má tôi nhờ tôi đến đây hỏi thăm ông

Montbertaut. Hai người đã học chung một lớp ở trường Quốc Gia Âm
Nhạc. Nhưng mãi tới hôm qua tôi mới hay.

Viviane Montbertaut reo lên:

- Ồ! Chuyện ngộ quá quá!

Tôi phụ họa:

- Kể ra sự trùng hợp này cũng khá lạ lùng.

Tôi tiến về phía một căn buồng có cửa mở sẵn.

Cô gái bèn bảo:

- Xin mời ông ngồi, để tôi đi gọi ba tôi.

- Nhờ cô nói với ông ấy tôi là con của bà Gisèle Charmoy.

Tôi cố phỏng đoán tư tưởng của bà Montbertaut. Bà ta vừa ngồi xuống

theo tôi, nhưng cách một khoảng xa, ánh mắt nhìn lơ sang chỗ khác và
không thốt ra một lời nào.

- Tôi đã có cơ hội nghe được tiếng đàn của ông. Ông đàn hay quá. Ông

bỏ chơi vĩ cầm thật là đáng tiếc.

Lúc bấy giờ người đàn bà mới chịu mở miệng.

- Vâng. Đáng tiếc thật.

- Má tôi vẫn tiếp tục hành nghề một cách tốt đẹp. Bà ấy hiện là cây đàn

cừ nhất trong ban nhạc của Nhà Trường. Tôi rất vui sướng nhìn nhận điều
đó. Nhờ thế, má tôi đã nuôi tôi ăn học, mặc dầu một cách vô cùng chật vật,
vì bà ấy chỉ còn có một mình. Ba tôi đã chết trong chiến tranh.

Bà Montbertaut không bộc lộ một phản ứng nào. Trái hẳn lại, hình như

những lời tâm sự của tôi khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn. Trông bà ta có vẻ
rụt rè, hình như vô phương che giấu nổi một sự giả trá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.