KẺ GÂY HẤN - Trang 89

cho họ tức giận. Thái độ của ông ở đây là một hành vi khiêu khích thường
trực. Nhất định người ta phải tìm cách chận đứng, dù phải dùng lối cưỡng
chế.

Tôi không thể không cảm thấy có cảm tình với Fontan, mặc dầu ông ta

có vẻ khó chịu đối với tôi.

Tôi trả lời:

- Bác sĩ biện giải hơi nhanh. Tôi có quyền tự do sống theo ý tôi muốn và

nhìn lối sống của thiên hạ trong vùng này như một khán giả lịch duyệt. Đó
là những nghiên cứu hữu ích cho nghề nghiệp kịch sĩ của tôi,

Ông ta đột nhiên nổi giận:

- Trước mắt những người mà ông khinh rẻ họ như thế, ông chỉ là một

thanh niên ăn không ngồi rồi suốt ngày lái chiếc xe hơi thể thao dạo quanh
một cách hợm hĩnh và miệt thị họ bằng cách phơi bày sự nhàn rỗi của
mình. Họ đã chán ngán không muốn thấy ông nữa. Ông nên cẩn thận đề
phòng: không ai có thể đoán trước phản ứng của những người bị đẩy tới
mức chịu đựng cuối cùng.

Tôi chua cay bảo:

- Tôi sẽ nghe lời bác sĩ. Tôi sẽ mượn một khẩu súng của ông bà

Dammard để mang theo trong mình mỗi lần đi đâu ban đêm.

- Vậy ông hãy rời khỏi Foncourt đi. Nếu ông muốn dùng thì giờ nhàn rỗi

để nghiên cứu các tập quán, ông nên đến một nơi nào khác rộng lớn hơn.

Tôi vặn lại:

- Nhưng chính nơi đây tôi lại vô cùng hứng thú trong những lúc quan sát.

Tôi cần phải khám nhá những gì ở phía sau những bức bình phong, hoặc dở
những nắp bình nước thánh của những mụ phù thủy. Những mối thù hận
của dân chúng trong vùng đang được hâm nóng để chờ cơ hội tốt...

Ông ta chận lời tôi với một giọng gần như hung dữ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.