KẺ GÂY HẤN - Trang 91

CHƯƠNG 10

Suốt cả buổi sáng, tôi rảo quanh thị xã để chứng tỏ tôi tận tâm đến mức

nào trong việc thực hành bản hợp đồng đã ký kết với người bí mật. Nhất
định ngày mai y sẽ bắt liên lạc lại với tôi. Chắc chắn y đang canh chừng tôi,
hoặc có một người nào đó làm công việc này cho y. Tôi đã quyết định trở
về Paris tối hôm nay, rời khỏi Khách Sạn Thương Mãi với tất cả hành lý và
để cho thiên hạ nghi ngờ rất có thể tôi sẽ trở lại.

Tuy nhiên tôi muốn gặp Anne-Marie Fontan trước khi đi. Tôi gọi điện

thoại cho nàng từ sở bưu điện, biết chắc viên bác sĩ hiện đi vắng vì tôi đã
gặp ông ta ngoài phố. Nàng cho tôi hay nàng vừa đi xa trở về và bằng lòng
gặp tôi chiều nay ở Nancy. Hoàn toàn mãn nguyện, tôi lại tiếp tục đi dạo.

Tôi tránh xa vùng phụ cận lâu đài là nơi người ta đã trông thấy tôi quá

nhiều hôm chủ nhật, và tôi dạo quanh không ngừng, lúc thì đi bộ. lúc thì
chạy xe, trên khắp các con đường phố của thị xã xưa cũ và những xóm lao
động. Lúc này những ý tưởng bật ra trong lúc tôi đi dạo một đôi khi vô hại
nhưng thường thường đắng cay.

Trên một bức tường, một tấm giấy quảng cáo cho biết một phim đang

chiếu ở Nancy. Đó là một phim Western và hình vẽ cho thấy một gã “cao
bồi” đang đi một mình với một vẻ vô cùng thận trọng, trên con đường phố
chính của một đô thị cổ điển miền Viễn Tây. Tôi chợt so sánh cái cảnh đó
với cảnh của tôi hiện tại và không khỏi cảm thấy thú vị: tôi cũng là một kẻ
cô đơn trong một vùng thù nghịch, bị toàn thể dân chúng nghi ngờ theo dõi.
Tôi tưởng tượng mình đang đội một chiếc nón rộng vành, gót giày mang
đinh thúc ngựa vang động trên lề phố Foncourt. Khách Sạn Thương Mãi
biến thành một quán rượu và chiếc Triumph của tôi cũng trở thành một con
tuấn mã hung hăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.