KẺ GÂY HẤN - Trang 92

Khi tôi trở về ăn trưa, trời bắt đầu mưa và tôi để xe ở ga-ra. Françoise

Dammard, với sắc mặt gay cấn, dẫn tôi ra xa và khẽ bảo tôi:

- Tôi được biết một người làm việc ở nhà máy thủy tinh có một miếng

bằng dán trên mặt. Ông ta cho hay vừa bị té.

Tôi hăm hở nói:

- Ai vậy?

- Chắc ông sẽ ngạc nhiên: Montbertaut, ông nhạc sĩ vĩ cầm.

Tôi cười ồ lên:

- Lão già đó nếu cả gan tấn công tôi thì đã không còn sống sót để trở về.

Nàng gật gù.

- Tôi cũng lấy làm lạ. Như thế thì lão phệ đó bị té thật.

Tôi lắc đầu:

- Không phải, chính tay tôi đã để nhẹ ông ta một trận. Nhưng ở ngay nhà

ông ta.

Tôi nói tiếp trước vẻ nghi ngờ của nàng:

- Tôi sẽ giải thích lý do với bà sau.

Sau bữa ăn trưa, lúc đi ra ga-ra, tôi thấy cửa mở toang và cả bốn bánh xe

của tôi đều xẹp lép. Tôi liền chạy vào báo tin cho Dammard và dẫn ông ta
tôi tận nơi. Vẻ băn khoăn bối rối của ông ta không làm nguôi được cơn giận
của tôi.

Tôi lớn tiếng:

- Ông hãy cố tìm xem ai đã làm vụ này.

Không có dấu vết bánh xe bị đâm thủng và các nắp van nằm trên mặt

đất. Viên chủ khách sạn đi mượn một máy bơm ở tiệm sửa chữa xe hơi và,
mười lăm phút sáu, thì tất cả trở lại bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.