KẺ GHÉT ĐỜI - Trang 86

quyền căm giận đủ điều. Vâng, vâng, sau một sự xúc phạm như thế này, bà
nên liệu, tôi không tự chủ được nữa, điên dại hoàn toàn. Bằng một dao đâm
trúng trái tim bà đã ám hại tôi, tôi không còn đủ sáng suốt để kìm hãm được
oán hờn. Tôi tự buông theo cơn giận chính đáng lôi kéo, tôi không đảm bảo
được tôi sẽ làm những gì đây.

XÊLIMEN:

Thưa ông, vì đâu mà ông giận dữ như thế? Ông loạn trí rồi sao?

ANXEXTƠ:

Phải, phải, tôi loạn trí đấy; loạn trí khổ thân tôi thế, từ cái ngày

tôi trông thấy bà, là ngày tôi đã uống một liều thuốc độc giết người, mà tôi
say mê cái nhan sắc quyến rũ, bội bạc, mà tôi tưởng tìm được một tấm lòng
thành thực đôi chút.

XÊLIMEN:

Ông oán trách sự bội bạc nào kia chứ?

ANXEXTƠ:

Hừ! Con người xanh vỏ đỏ lòng, khéo vờ vĩnh thật! Nhưng đây,

sẵn sàng tang chứng để bà không nói gì được nữa. Bà hãy nhìn đây, chữ bà
chứ còn chữ ai. Bức thư này được phát hiện, đã vạch ra sự phản bội của bà.
Chứng cớ rành rành ra đấy, bà còn chối cãi gì được nữa.

XÊLIMEN:

Vậy ra ông loạn trí vì cái này ư?

ANXEXTƠ:

Nhìn thư này mà bà không hổ thẹn sao?

XÊLIMEN:

Vì lẽ gì mà tôi phải hổ thẹn?

ANXEXTƠ:

Sao? Bà vừa giả dối vừa táo tợn à? Vì không có chữ ký nên bà

không nhận là của bà à?

XÊLIMEN:

Chính tay tôi viết, sao tôi lại không nhận?

ANXEXTƠ:

Vậy bà có thể cứ trơ trơ nhìn bức thư tố cáo tội của bà đối với tôi

mà không xấu hổ sao?

XÊLIMEN:

Thưa, quả thực ông là một người hết sức kỳ quặc.

ANXEXTƠ:

Sao? Bà cả gan không coi tang chứng rành rành này vào đâu cả?

Bà tỏ tình với Ôrông mà không có gì xúc phạm đến tôi, không có gì làm bà
hổ thẹn sao?

XÊLIMEN:

Sao lại Ôrông? Ai bảo là thư này viết cho ông ta?

ANXEXTƠ:

Thì những người vừa đưa thư cho tôi hôm nay chứ ai. Nhưng

được rồi, coi như thư viết cho một anh chàng nào khác nữa, thì tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.