KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 172

thức anh dậy, anh sẽ phải làm việc đấy.”

“Điều đó nghe như nhạc đối với lỗ tai tôi,” Paul nói mệt mỏi. “Tôi vừa

định về nhà thì nghe thông báo này từ Nevada. Người trực thang máy nói
rằng các vị đi ăn gì đó. Tôi đã gọi khắp các nhà hàng nơi các vị thường
dùng bữa.

“Lỗi ở tôi,” Mason nói, “tôi đã định gọi đến văn phòng cho anh, nhưng

không nghĩ là anh sẽ rõ được điều gì đó nhanh như vậy. Tôi nghĩ anh đang
ngủ. Thôi nhé.”

Mason treo ống nghe, nắm lấy tay Della và nói, “Tiến lên, Della, chúng

ta đang đi đúng đường.”

Mason chạy lại quầy trả tiền nằm ngay cạnh cầu thang, rút tờ mười đôla

từ ví ra, đặt lên mặt quầy và nói với người thủ quỹ Trung Hoa, “Chúng tôi
không có thì giờ đợi thanh toán. Đây là mười đôla. Hãy để lại một đôla boa
cho hầu bàn…”

“Cần phải nhận chỗ hầu bàn bản thanh toán,” người kia đáp thản nhiên

với vẻ trầm tĩnh Phương Đông.

Mason bực bội vứt lên mặt quầy tấm cạc, cất mười đôla, lôi trong túi ra

tờ năm mươi đôla và ném ra bàn.

“Tốt thôi, anh không tin tôi. Còn tôi thì tin anh. Hãy đưa cho hầu bàn một

đôla tiền boa, còn ngày mai hoặc lúc nào đó tôi sẽ ghé vào lấy tiền thừa.Vậy
chào đã nhé.”

Ông tóm lấy tay Della và chạy bổ nhào theo cầu thang về phía cửa ra

đường phố.

Mason chạy lại chiếc xe đang đỗ.
“Tuyệt lắm, Della,” ông nói. “Giờ hãy giữ chắc nhé!”
Ông mở cửa, Della giật cánh cửa xe ra, nhảy vào bên trong, giập nó lại

sau mình và vươn người qua lưng ghế để mở cửa từ phía người lái.

Mason chui vào sau vô lăng, bật động cơ, khi xe vừa rồi khỏi mép bãi đỗ,

đã dấn ga.

Gần ngã tư thứ hai Della nhận xét, “Anh còn nói gì nữa về việc tôi lái xe

thế nào cơ đấy!”

“Lần này,” Mason đáp, “chúng ta thực sự là đang vội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.