KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 173

“Tôi đã đoán ra điều đó,” Della nói.
Họ phóng trên những đường phố sôi động nhất của thành phố, ra tuyến

xe hơi và rồi bay trên đó với kim đồng hồ vận tốc đứng trên vạch bảy mươi
mile một giờ.

Hai lần Della ngước nhìn Mason, định nói gì đó, nhưng trông thấy sự tập

trung cao độ của vị luật sư, cô hiểu rằng đầu óc ông đang làm việc căng
thẳng, rà soát các phương án có thể và lập kế hoạch những hoạt động tiếp
trong khi đang cầm lái.

Sau hai mươi phút họ vượt ra ngoại ô thành phố, và Mason tăng thêm tốc

độ đến tám mươi mile.

“Thế sẽ ra sao nếu chúng ta bị dừng lại?” Della hỏi.
“Sao tôi biết,” Mason đáp. “Lúc ấy chúng ta sẽ rõ. Hãy theo dõi đường

phía sau chúng ta đi, Della.”

“Với tốc độ thế này anh có thể vượt xe cảnh sát, họ thường đi tuần với

tốc độ sáu mươi lăm,” cô nói.

“Đành liều mạng thôi. Tôi nhìn các số xe phía trước. Còn cô hãy giúp tôi

theo dõi đường phía sau.”

Sau ba giờ Mason giảm tốc độ để đọc biển chỉ đường trên ngã ba, và

ngoặt sang phải.

Della nói, “Xét qua vẻ ngoài của cái thị trấn này, các vỉa hè đường phố

vắng người từ bảy giờ tối. Vào lúc đêm hôm thế này anh sẽ chẳng tìm ra nổi
ai đâu.”

“Ta sẽ dựng họ dậy,” Mason nói.
Della gật đầu, “Ở đây, sếp ạ. Đó là khách sạn, và trong đó người ta ngủ

cả rồi.”

“Ta sẽ đánh thức ai đó dậy.”
Mason bấm chuông cửa văn phòng, và sau mấy phút trong cửa xuất hiện

một người đàn ông ngái ngủ đang dụi mắt.

“Xin lỗi,” ông ta nói, “chúng tôi đã quá tải. Các vị sao thế, không trông

thấy biển ‘Hết chỗ’ à? Các vị…”

Mason nói, “Năm đôla đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.