KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 187

Berger gọi người cảnh sát tuần tra trông thấy Mason và bà Kempton, như

anh ta diễn đạt, ‘cố chạy trốn trên phố Rouz street’. Muộn hơn Della gia
nhập vào với họ. Anh ta tuyên bố với họ rằng họ phải bị đưa tới Cục cảnh
sát để lấy cung.

“Hãy bắt đầu hỏi cung chéo đi,” Berger nói.
“Theo như tôi hiểu,” Mason nói, “ông khẳng định rằng bị cáo và tôi cố

chạy trốn trên Rouz street.”

“Vâng, thưa ngài, chính tôi đã khẳng định như thế đấy.”
“Và ông xếp chúng tôi ngồi vào xe.”
“Phải, thưa ngài.”
“Từ đâu mà ông biết rằng chúng tôi cố chạy trốn?”
“Ồ, tại vì cách xử sự của các vị, bước đi rất nhanh và luôn luôn ngoái lại

đằng sau.”

“Hiểu rồi,” Mason nói, “nghĩa là, nhanh chóng sau khi xếp chúng tôi

ngồi lên xe, ông chạy trốn về Cục cảnh sát, đúng vậy không?”

“Tôi đã làm gì?”
“Ông chạy trốn về Cục cảnh sát.”
“Tôi đưa các vị về Cục cảnh sát.”
“Ông bỏ lại đằng sau một cảnh địa ngục khủng khiếp, những dấu hiệu rõ

ràng của mối hiểm họa. Ông rời khỏi ngôi nhà nơi lũ đười ươi đang nhởn
nhơ tự do, nơi chó sủa, còi báo động rú.”

“Tôi đã làm thế bởi tôi thi hành mệnh lệnh.”
“Nhưng ông đã bỏ trốn, chả thế sao?”
“Không.”
“Nhưng ông đi khỏi đó khi bỏ lại đằng sau cảnh lộn xộn đó?”
“Tôi có lệnh rời khỏi đó để đưa các vị về Cục cảnh sát.”
“Bất chấp sự kiện là ông không chạy, ông đã ngoái lại mấy lần, ngoái qua

vai, đúng không?”

“Thì sao, tôi ngó vào gương chiếu hậu hai hoặc ba lần gì đó…”
“Và ngoái ra sau, qua vai?”
“Có thể là đã ngoái lại, rất nhanh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.