KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 188

“Dĩ nhiên, rất nhanh,” Mason nói, “nếu khác thì không thể, ông đang lái

xe mà, ấy thế nhưng ông vẫn ngoái lại qua vai mấy lần.”

“Có thể, ừ ngoái lại. Có lẽ là có.”
“Ông không nhớ ư?”
“Tôi không nhớ chắc chắn.”
“Và dù vậy ông khẳng định, nếu dẫn chính những lời của ông, ‘có lẽ, là

có’.”

“Điều đó thì đúng. Ở đây thì ông thắng.”
“Bây giờ ông sẵn sàng thề là đã ngoái lại? Ông khẳng định điều đó với

lời tuyên thệ?”

“Phải!” nhân chứng quát lên.
“Thưa tòa,” Hamilton Berger phản đối, hưởng về chánh án, “tôi cho rằng

câu hỏi này được hỏi hàng chục lần rồi, và nó đã được trả lời.”

“Tôi có chiều hướng đồng tình với ngài,” chánh án nói.
“Tôi chỉ muốn làm sáng tỏ vấn đề này đến tận cùng,” Mason nói. “Tôi

muốn để quý tòa hiểu thấu quan điểm của nhân chứng này. Ông ta không
nhớ chắc ông ta có ngoái qua vai hay không nữa, nhưng ông ta vẫn sẵn sàng
tuyên bố rằng ông ta đã làm thế chỉ vì là ông ta có thể làm được như thế.
Giờ đây ông ta nhất định sẽ thề việc mà ông ta trong thực tế không nhớ
chắc chắn. Điều đó trình bày rất trực quan quan điểm của nhân chứng.”

“Tôi đã nói với ngài rằng, thực sự tôi đã ngoái lại và nhìn qua vai ra đằng

sau.”

“Nhưng ông không nhớ chắc chắn có ngoái lại hay không.”
“Tốt lắm,” người cảnh sát tuyên bố hùng hổ, “giờ đây tôi đã nhớ lại chắc

chắn, rằng đã ngoái lại.”

“Vào khi nào thì ông đã nhớ lại chắc chắn?”
“Vừa đây thôi.”
“Như vậy, khi ông tuyên thệ một cách long trọng rằng không nhớ chính

xác, ông ngoái lại hay không nữa, ông đã nghĩ cẩn thận điều đó chưa?”

“Điều đó thì đúng.”
“Như thế, ông đã trả lời câu hỏi mà không hề nghĩ ngợi?”
“Phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.