4
Mason khéo léo hãm xe trước cánh cổng bằng sắt mà qua các thanh sắt thấy
rõ con đường rộng rải đá sỏi.
Gã vệ sĩ với ngôi sao cảnh sát lớn trên ngực, chiếc đèn điện mạnh trong
tay và khẩu súng lục trong bao súng gắn, dải đeo đạn đầy cứng, đứng ngay
sau cánh cổng.
Tia đèn chói rực chiếu sáng lòng xe.
Mason hạ tấm kính xuống.
“Ông cần gì ở đây?” gã vệ sĩ hỏi.
“Thứ nhất,” Mason đáp, “tôi cần anh không dùng đèn làm loá mắt tôi.”
Tia sáng trượt sang một bên, sau đó chiếc đèn tắt.
“Còn thứ hai, tôi cần gặp Benjamin Addicts,” Mason nói tiếp.
“Nhưng tôi muốn biết,” gã vệ sĩ lúng búng, “Benjamin Addicts có cần
gặp ông hay không?”
“Tôi đoan chắc ông ta rất cần.”
“Tên?”
“Perry Mason.”
“Hãy đợi ở đây,” gã vệ sĩ nói, “và chớ nghĩ chuyện trườn ra khỏi xe đấy.
Hãy ngồi và chờ tôi gọi vào dinh đã. “
Gã đi lại máy điện thoại giấu trong hõm một chiếc cột đá hình trụ gắn
liền với cánh cổng.
“Ở đây sinh sống những con người đáng yêu, thân thiện và rất hiếu
khách, phải vậy không?” Mason nói với Della.
“Đó có thể là những biện pháp bắt buộc. Nơi đây khá hẻo lánh, ngoài ra,
ông Addicts rất giàu. Tôi có cảm giác là ông ta phải e ngại lũ trộm.”
Gã vệ sĩ treo ống nói và bấm nút - cánh cổng nặng nề trên các bản lề bôi
trơn bắt đầu từ từ mở ra.
Gã vệ sĩ đến gần xe.