chúng, như tôi cảm thấy, cất giữ chìa khoá để giải một điều bí mật. Tôi
không có lấy một chút mong muốn nhỏ chia tay với chúng.”
“Chìa khoá giải một bí mật ư?”
“Chìa khoá giải một bí mật,” Mason khẳng định.
“Giải bí mật nào thế, xin phép được hỏi ngài?”
“Hỏi thì tất nhiên tôi cho phép ông,” Mason nói, “thế nhưng tôi sẽ không
trả lời đâu. Lời đáp cho câu hỏi đó tôi dành riêng cho ông Addicts.”
“Ngài Mason ạ, điều đó gây cho ngài Addicts những phiền toái nhất định,
nhưng mặc dù vậy tôi vẫn vui lòng truyền đạt những lời của ngài cho ngài
ấy. Tôi không hề nghi ngờ một chút nào là ngài ấy sẽ muốn gặp riêng ngài.
Xin đợi cho một phút.”
Hershy ngoái lại và nhìn Fallon.
Natan Fallon nhảy bật lên khỏi ghế bành như bị điện giật, xoãi bước dài
đi nhanh qua phòng và khuất sau cánh cửa có bình phong che.
Hershy nhìn ba ngàn đôla loại giấy bạc một trăm, xếp chúng vào cái gói
đầy vẻ khêu gợi và chìa cho Mason. Ông lắc đầu khước từ. Hershy mở ngăn
kéo, ném tiền vào, đóng ngăn lại và khoanh hai tay trên bàn, ngồi sững bất
động.
Sau một thoáng, các tấm bình phong nặng ở góc xa mở ra, một người đàn
ông lực lưõng ngực nở, đi khập khễnh và tì nặng nề lên chiếc gậy, bước vào
phòng. Mặt ông ta bị băng bó, còn hai mắt được che sau cặp kính tối màu.
Toàn bộ phần má phải và một ít bên má trái được quấn băng. Phía bên trái
dải băng một mẩu băng dán đính vào lớp da cạo nhẵn, thế nhưng vẫn nhận
rõ là phía dưới băng, nơi kết thúc phần má được cạo nhẵn, mọc lớp râu màu
xanh đen. Khó nhìn rõ được bộ mặt dưới lớp băng, nhưng cái cằm có vẻ
khá nặng, còn lớp tóc đen dày cắt ngắn phủ lên cái trán thấp.
“Ngài Benjamin Addicts,” Hershy giới thiệu.
“Rất vui được gặp ngài, ngài Mason. Tôi đã nghe nhiều về ngài. Tôi theo
dõi các đánh giá trên báo chí về một số vụ tố tụng của ngài.”
“Còn đây là cô Della, thư kí của ngài Mason,” Hershy tiếp tục.
“Chào cô Della. Rất vui được gặp cô. Xin thứ lỗi, tôi bị băng bó khắp.
Các vị biết không, tôi nghiên cứu các thử nghiệm với động vật, và điều đó