KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 79

khăn phủ giường, Mason cúi xuống thấp hơn, ông nhận thấy trên cổ người
đàn ông còn một vết thương toác ra nữa. Rõ ràng chẳng cần phải thử bắt
mạch - người đàn ông đã chết là không còn nghi ngờ gì cả.

Mason đi về phía bà Kempton nằm trên sàn. Ông vừa lại gần bà, thì cả

căn phòng bỗng rung lên vì một cú nện mạnh khủng khiếp dội lên cánh cửa.
Sau đó lặng yên trong tích tắc. Một bức tranh đóng khung treo trên tường
khi lắc lư vì cú đánh, dừng yên lại chỗ cũ.

Sự im lặng chỉ kéo dài nửa giây, sau đó bất thần lại vang lên cú đập vào

cửa. Lần này cánh cửa bật ra khỏi bản lề và rơi đánh rầm vào phòng.

Con đười ươi to lớn mà Mason đã thấy ở cuối hành lang, đứng bất động

bên khung cửa, cắm mắt vào Mason.

Mason thử trấn an nó bằng giọng nói.
“Đợi một chút nào, cậu bé,” ông nói. “Cái chính, cậu đừng xúc động.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào!”

Con đười ươi đứng im, nhìn Mason chằm chằm. Chiếc bàn viết lớn ngăn

con đười ươi trông thấy bà Kempton đang nằm sóng soài trên sàn, cũng
chính nguyên nhân đó mà Mason đã không trông thấy bà khi bước vào
phòng.

Thời khắc thật căng thẳng. Mason nghe tiếng đập của chính tim mình và

thấy con đười ươi đang theo dõi một cách chăm chú nhất cử nhất động của
ông.

“Nào, nào, bình tĩnh, cậu bé,” Mason nói.
Con đười ươi cúi về phía trước, đặt một chân lên cánh cửa bị đánh võ

toang, sau đó bỗng thu chân về, dường như suy nghĩ lại. Hai chi trước dài
của con vật vươn ra phía trước, con đười ươi tì nhẹ các móng tay trái vào
khung cửa nát lởm chởm.

Mason cố dùng ánh mắt mong trấn tĩnh con vật dù là chỉ ít nhiều. Một

thời gian nào đó cả hai đứng bất động. Mason bắt đầu nói, cố để giọng ông
vang lên tự nhiên.

“Quỷ tha ma bắt ta đi, nếu ta biết phải nói gì trong tình huống này,” ông

nói ngọt ngào hướng về con đười ươi. “Cậu cần gì ở ta. Ta nghi ngờ rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.