KẺ GIẾT NGƯỜI ĐỘI LỐT - Trang 94

trả lời các hồi chuông ban đêm, mà thông thường cũng chẳng ai gọi. Cuối
cùng chúng tôi nhấc máy. Ai đó đề nghị chúng tôi đi đến dinh thự của
Benjamin Addicts.”

“Ai đó ư?” trung uý Tragg hỏi lại.
“Vâng.”
“Và ‘ai đó’ là ai vậy?”
“Riêng tôi không nhận ra giọng ai,” Mason nói, “ít nhất, tôi không mấy

tin tưởng để tuyên thệ.”

“Nào, ít ra ở ông phải hình thành một ý kiến xác định nào đó chứ, chả

vậy sao?”

“Thế mà tôi nghĩ ông cần những lời khai của nhân chứng cơ đấy.”
“Ông quyết định chọc gậy bánh xe với chúng tôi đấy à, Mason?”
“Không, tất cả chỉ là tuân thủ tính thận trọng.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ hỏi thẳng ông. Bà Kempton gọi cho ông?”
“Tôi không chắc.”
“Người gọi tự xưng như là bà Kempton?”
“Tôi không thể nói gì với ông được.”
“Không thể nói gì, tức là thế nào? Ông không biết điều gì được nói với

ông qua điện thoại ư?

“Biết, nhưng tôi chưa có khả năng trao đổi với thân chủ của tôi.”
“Bà ta thành thân chủ của ông đã lâu chưa?”
“Ồ lại thế rồi,” Mason nói, “ông đụng chạm đến các vấn đề mà tôi thực

muốn bàn bạc với thân chủ của tôi trước khi cung khai với cảnh sát. Nếu
ông cho tôi khả năng nói chuyện năm hoặc mười phút với bà ấy, thì tôi có
thể tiết kiệm cho cả hai chúng ta cả đống thì giờ.”

“Ông có thể ngạc nhiên, nhưng chúng tôi sẽ tạo cho ông khả năng như

vậy,” Tragg thốt ra vẻ khinh thị, dường như nhún nhường trong một điều gì
đó ý nghĩa rất nhỏ. “Ông đã đi đến biệt thự Addicts. Ông phát hiện ra gì,
khi đã đến đó, Mason?”

“Cánh cửa.”
“Trời, ông làm tôi kinh ngạc! Và ông đã làm gì khi phát hiện ra cánh

cửa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.