KẺ GIẾT NGƯỜI ĐƯỢC GIẢI GONCOURT - Trang 129

- Ồ, bây giờ thì tôi chẳng biết gì hết...

Bà mệnh phụ thở dài nặng nề.

- Bởi tôi hay đãng trí lắm. Thế đấy! Thử nghĩ xem, kẻ trộm đã mò vào

nhà tôi đúng cái đêm mà ông lão bất hạnh ấy bị giết.

Có bao nhiêu phần trăm sự thật trong câu chuyện mà bà lão má hồng

này kể lại? Có đúng thật là kẻ trộm đã vào nhà bà ta hay không?

Nhưng có một điều bí ẩn trong câu chuyện của bà ta. Ngày hôm đó,

vào khoảng năm giờ bà ta đi chợ như thường lệ. Bà ta trở về nhà lúc trời đã
sẫm tối. Bà ta ăn bữa tối đơn giản của mình rồi đi ngủ. Trước khi đó bà ta
đã khóa cửa ngoài và cài chốt. Ban đêm gió thối rất mạnh.

- Vâng, tôi còn nhớ rất rõ. Tôi có cảm tưởng như nhà sắp đổ sụp. Nói

chung thì tôi cũng đâu có nhút nhát lắm nhưng thú thực là tối hôm đó thỉnh
thoảng tôi lại thấy bồn chồn lo lắng. Tôi rất không ưa khi gió gào thét. Và
đấy, cậu thử tưởng tượng xem tôi đã sửng sốt như thế nào khi sáng dậy tôi
thấy cửa ngoài mở, nghĩa là không mở toang ra, cậu hiểu tôi chứ, nhưng
chốt cửa lại không cài và ổ khóa hóa ra cũng không khóa. Thế đấy! Lẽ nào
tôi đã quên vặn chìa khóa và đẩy chốt cửa? Tôi không sao nhớ được.

- Nhưng bà không bị mất trộm thứ gì chứ?

- Không, tôi không thấy mất gì cả. Tôi không giữ tiền ở nhà. Vâng và

nói chung tôi cũng không giàu có gì. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Lúc đầu
chuyện chốt cửa cũng chỉ làm tôi hơi lo ngại, không hẳn là quá sợ hãi đâu...
Chỉ đơn giản là tôi tự trách mình: Ta đã quá đãng trí rồi, từ rày phải cố gắng
chú ý hơn. Nhưng sáng ra khi tôi đọc báo và được biết về vụ ông lão buôn
sách cũ bị giết, vâng và lại còn ở ngay quầy hàng của mình nữa chứ. Lúc
đó thì xin thú thật là nỗi sợ hãi đã bao trùm tôi...

Và hạ thấp giọng bà lão nói thêm :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.