KẺ GIẾT NGƯỜI ĐƯỢC GIẢI GONCOURT - Trang 147

Làm gì bây giờ? Vào nhà ư? Chuyện đó đâu phải đơn giản... Hay là cứ

ở đây chờ? Nhưng lúc đó thì anh có thể sẽ không được biết tại sao
Recceque lại đến đây.

Joseph buộc mình phải cân nhắc thật thận trọng. Trong giây lát anh

quên đi là mình đang ở đâu, quên cả đêm đông lạnh lẽo, quên đi cái phố
ghê sợ và bí ẩn này, cả những chi tiết kỳ quặc trong cuộc chạy đuổi câm
lặng của mình từ cửa khách sạn đến ngôi nhà nơi đã xảy ra vụ giết người.

Sau khi suy tính Joseph đi đến quyết định. Anh quay lại chỗ cửa ra

vào và dí tai vào cửa nghe ngóng tiếp.

Ông giáo vẫn ở trong quầy sách. Cứ tình hình như thế này thì rõ ràng

là cuộc tìm kiếm còn kéo dài. Nói chung ở trong quầy hàng có biết bao
nhiêu là sách vở với hàng ngàn xó xỉnh và chắc hẳn sẽ có rất nhiều chỗ
giấu bí mật. Và nếu như phải giở qua mỗi cuốn sách hay ít ra là xem xét kỹ
lưỡng các giá sách thì cũng mất rất nhiều thời gian, chắc là phải vài giờ
đồng hồ. Dường như ông giáo đang bận tâm chính chuyện đó.

Joseph từ từ vươn tay tới quả đấm cửa. Cánh cửa rất có thể sẽ kêu cót

két. Cần phải đẩy cửa thật cẩn thận, và chỉ hé mở một khoảng thật hẹp vừa
đủ chui lọt thôi. Mấy giây trôi qua.

Cảnh cửa rít lên.

Mặc dù Joseph rất thận trọng nhưng mấy cái bản lề không được tra

dầu mỡ đã quá lâu rồi.

Qua cánh cửa hé mở Joseph nhìn thấy một luồng ánh sáng yếu ớt rọi

từ phía quầy hàng vào. Một tiếng ầm vang lên và tiếp theo là tiếng sách đổ
đến rầm một cái. Ánh đèn tắt phụt.

Mấy giây đồng hồ trôi qua tưởng như hàng thế kỷ. Im lặng hoàn toàn

bao trùm ngôi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.