KẺ GIẾT NGƯỜI ĐƯỢC GIẢI GONCOURT - Trang 174

Trong khi đó một thanh niên khoác chiếc áo choàng rộng màu xám từ

buồng điện thoại tự động bước ra.

Anh ta trả tiền điện thoại, uống nốt ly cà phê của mình và đi ra phố.

Lúc này là mười một giờ đêm.

Chỉ cách có ba mét mà chẳng nhìn thấy gì cả. Thỉnh thoảng một chiếc

ô tô lại chậm chạp bò qua bề dầy của bức tường sương mù. Ánh sáng của
cặp đèn pha vàng ệch phải khó nhọc lắm mới chọc thủng được màn sương
mù. Rồi chiếc xe ô tô chìm vào trong bóng đêm. Ta có cảm tưởng như bầu
khí quyển bị đè nén đã làm át cả tiếng động cơ ô tô. Ở đây có thể nghe thấy
tiếng sóng vỗ oàm oạp khe khẽ bên bờ sông Seine. Còn nếu như nhìn thật
kỹ càng và chăm chú thì có thể phân biệt hình bóng mờ mờ của những cây
dương trên đảo Saint-Louis mà đó cũng chỉ vì ta đã biết trrước về sự tồn tại
của chúng thôi.

Dần dần xung quanh trở nên yên ắng, tuy tiếng ồn ào của Paris xa xôi

văng vẳng lại khu vực này của thành phố. Ở đây tất cả các ngôi nhà đang
chìm đắm trong giấc ngủ như thể mọi thứ đều bị tê liệt hết cả. Xe ô tô chạy
ngang qua đã trở nên thưa thớt. Một khách bộ hành hiếm hoi đang vội vã
tới một chốn nương thân ấm cúng và mến khách nào đó như anh ta tưởng
tượng ra trước mắt.

Cái đêm mù sương này mới lạnh lẽo và khô khan làm sao! Tường nhà

dường như đang lung lay trong sương mù ẩm thấp giống như những khung
gỗ bài trí trên sân khấu của một vở kịch nào đó đang đung đưa.

Dòng sông uốn khúc ở phía dưới nhưng không thể đoán nhận được

nước ở đâu và sương mù ở chỗ nào, tiếng ộp oạp từ đâu vẳng lại. Thậm chí
cả những người không có đầu óc tưởng tượng cũng có thể thấy như có kẻ
nấp sau mỗi gốc cây dương bị những đám sương mù đen bẩn che phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.