KẺ HAI MẶT - Trang 37

- Thế còn anh Detlev thì sao?

- Tôi sẽ gặp anh ấy cuối tuần.

- Như thế với cậu là đủ à?

- Tất nhiên.

- Thế còn anh ấy, quyết định đó có hợp lòng anh ấy không?

- Cậu không muốn tôi phải xin phép anh ấy đấy chứ?

- Hoan hô Christa! mẹ tôi vui mừng hớn hở.

- Con đúng là lạc hậu! bố tôi nói.

Họ chẳng hiểu gì cả. Tôi không nói về quyền tự do hay sự cho phép. Tôi

có một ý niệm rõ ràng về tình yêu điên cuồng, nếu một ngày điều đó xảy ra
với bản thân, tôi sẽ không thể tưởng tượng được bất cứ sự chia cắt nào.
Giữa người mình yêu và bản thân, chỉ có thể là sự khoan dung nếu không sẽ
là sự chia cắt chăng? Tôi tránh bày tỏ quan điểm mà tôi đoán sẽ mang đến
cho bản thân hàng tràng giễu cợt.

Và tôi nặng nề nhìn bố mẹ mới của Christa vui mừng chào đón thảm

họa này.

Ngày thứ Ba, con bé ma mãnh phải về quê để lấy một số đồ dùng cá

nhân.

Trong suốt đêm thứ Ba đến ngày thứ Tư, tôi tận hưởng sự hiu quạnh của

căn phòng bằng một niềm khoái trá bi thảm. Hẳn rồi, chút ít ỏi ta tin mình
có được, thực tế ta lại không được sở hữu hay đúng hơn là sở hữu một cách
quá tạm bợ bởi lẽ khả năng chúng sẽ bị tước đoạt mất là tất yếu. Kho báu
của những cô gái bị bỏ rơi, không gian mơ mộng trong một căn phòng dành
cho bản thân, cả thứ này nữa cũng sẽ bị tước đi khỏi tay tôi.

Tôi không ngủ được. Tôi nhập tâm vào những thứ mình sắp bị tước

đoạt. Thánh địa của tôi từ khi được sinh ra, giáo đường thời thơ ấu của tôi,
chiếc hộp cộng hưởng những tiếng thét thời niên thiếu của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.