KẺ HAI MẶT - Trang 39

thực ra, khi nó tắt một đĩa nhạc, thường vào giữa bài hát, tôi lại nuôi hy
vọng, lại tự nhủ có thể cuối cùng nó đã nhận ra sự chán ngắt của những âm
thanh này; nhưng hỡi ôi, khi nghe tuyển chọn “âm nhạc” mới của cô nàng,
ngay lập tức, tôi cảm thấy tiếc bài hát đã qua dù không hề trách cứ hay ép
buộc bản thân phải thích bài hát này hơn so với bài hát chắc chắn sẽ được
phát sau đó.

- Cậu thích không? nó hỏi tôi sau cả nửa giờ tra tấn.

Câu hỏi đó đối với tôi thật kỳ cục. Từ khi nào những kẻ tấn công lại bận

tâm đến ý kiến của nạn nhân chứ?

Liệu tôi có thể dối trá đến mức ấy không? Có.

- Tôi rất thích. Nhất là bản rock Đức, tôi kinh hãi nghe mình trả lời.

Rock Đức chắc chắn là thứ tồi tệ nhất mà Christa đã ép tôi nghe. Vậy

liệu tôi có phải là kẻ thích tìm kiếm khoái cảm đau đớn, đếnmức nói rằng
mình thích thứ âm nhạc mà thực ra trong thâm tâm mình cực kỳ ghê tởm
hay không? Nghĩ lại thì không. Trước hết, khi phải nghe những thứ nhạc
gớm ghiếc đó thì tốt hơn nên đi đến tận cùng của sự gớm ghiếc ấy vì chạm
vào chỗ sâu nhất thì đỡ khủng khiếp hơn là lửng lơ trên bề mặt của sự kinh
tởm. Hơn nữa, nhạc rock Đức tồi tệ đến vậy nhưng vẫn có một điểm ưu việt
không thể chối cãi so với những bài hát tiếng Pháp: tôi không hiểu lời bài
hát.

- Cậu có lý, thứ nhạc đó thật tuyệt! Detlev và tôi rất thích, nó say sưa

nói.

Và nó mở thật to một bài hát được khéo léo đặt tên là: So schrecklich

(1)

.

“Không thể nào diễn tả chính xác hơn thế”, tôi nghĩ. Điều gì đã xảy ra với
nền văn hóa Đức, từng được coi là nền văn hóa tiêu biểu của các nhạc sĩ
thiên tài, mà ngày nay sáng tác âm nhạc Đức lại bị xếp hạng bét thế giới
như vậy? Cuộc sống đôi lứa của Detlev và Christa, được ru ngủ bởi những
bài ca bốc mùi và ngu ngốc này, chắc hẳn phải rất khác xa đời sống của kỵ
sĩ thiên nga

(2)

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.