KẺ HAI MẶT - Trang 88

Bố tôi tái mặt. Mẹ tôi phá lên cười. Tôi thì ngập ngừng giữa hai thái độ

ấy.

- Bố mẹ nhận thấy số tiền nó kiếm được nhờ chúng ta không? tôi hỏi.

- Có thể nó cần số tiền ấy cho một lý do mà chúng ta không biết chăng,

bố tôi nói.

- Bố vẫn khăng khăng bênh vực nó à? tôi tức tối.

- Ngay cả khi vừa hứng chịu sự xúc phạm do nó gây ra? mẹ tôi nhấn

mạnh.

- Chúng ta đâu có được tất cả các mảnh ghép của trò chơi xếp hình, bố

tôi bướng bỉnh. Không loại trừ khả năng nó dành số tiền ấy cho một tổ chức
từ thiện.

- Anh mặc kệ khi bị coi khinh như một Thénardier

(1)

à?

- Bố kiên quyết từ chối suy xét nó một cách bộp chộp. Bây giờ chúng ta

đã biết con bé có quyền lựa chọn. Nó có thể sống ở nơi nào nó thích. Vậy
mà nó kiên quyết sống với chúng ta. Như vậy là nó thật sự cần chúng ta, dù
chúng ta không thể mang lại điều gì đặc biệt cho nó. Liệu đó có phải là một
lời kêu cứu?

Tôi không chắc đó là một lời kêu cứu. Không loại trừ việc câu hỏi mà

bố tôi đưa ra là có cơ sở: tại sao nó lại chọn gia đình bé nhỏ của chúng tôi?
Kiếm tiền một cách dễ dàng hẳn không phải động cơ duy nhất của nó.

Thái độ của bố mẹ tôi không khỏi gợi lên trong tôi niềm kính trọng.

Người ta đã nhạo báng họ một cách ngoạn mục. Thế nhưng dù có thất vọng
thì họ cũng phản ứng mà không hề thấy cay đắng. Tôi không hề nghe thấy
bố mẹ tức giận về vấn đề tiền bạc. Mẹ tôi thì cảm thấy bị phản bội vì vẻ xấu
xí của Detlev. Thái độ của mẹ thật kỳ nhưng không hề nhỏ nhen. Còn bố tôi
thì tỏ ra là người có tâm hồn cao thượng đến mức muốn tìm hiểu lý do thôi
thúc Christa làm vậy.

Điều duy nhất khiến tôi phiền lòng trong sự độ lượng ấy của bố là việc

tôi nhận ra mình sẽ không bao giờ được hưởng điều tương tự. Bố mẹ vẫn cư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.