KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 337

sắp xếp nó? Họ đã mổ xẻ Robbie Williams trong một clip. Tôi đã phơi mình
trần trụi trên truyền hình. Lần tới phải làm gì đây? Ném bánh kem vào mặt
Elizabeth II à? Ban nhạc Prodigy đã cho chúng tôi phần đầu câu trả lời: chỉ
cần ca ngợi thuốc ngủ Rohypnol là đủ. Đĩa đơn mới ra của họ, Baby’s got a
temper
, vừa bị BBC kiểm duyệt. Lại còn mạnh hơn cả Eminem nữa chứ!
Nhưng bậc thầy của tất cả chúng ta phải là Salman Rushdie: chọn các thầy
tu đao Hồi thay cho PR (Public relations), đúng là phải rất bạo gan.

***

Thứ Bảy.

Theo tiên đề của Bruno Masure: “Truyền hình làm người ta phát điên

nhưng tôi tự chữa khỏi được”, tôi sẽ sửa đổi thêm chút xíu: truyền hình làm
người ta phát điên với điều kiện không làm gì khác nữa. Cách hay ho để tự
chữa khỏi là phân thân mình ra. Sự phân thân của tôi là vấn đề sống còn.

***

Chủ nhật.

Điều tôi ghét nhất ở người Anh là thái độ lịch sự thái quá của họ: họ

chẳng khác gì người Nhật của châu Âu. Thay vì nói thẳng ra là “biến đi” thì
họ lại tỏ vẻ tiếc nuối và thốt lên: “I’m awfully sorry Sir but I’m afraid it’s
not going to be possible at the moment

[20]

”. Luôn có những thời điểm mà ở

đó thái độ lịch sự quá đà trùng khít với thái độ coi thường toàn tập. Thà họ
nói với tôi thế này còn hơn: “I’m awfully sorry Sir but I’m afraid you’re
going to have to go fuck your mother, indeed

[21]

.”

[20] Tiếng Anh trong nguyên bản, nghĩa là “Tôi lấy làm tiếc vô cùng thưa ngài nhưng tôi e là

vào thời điểm này thì không thể được đâu ạ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.