KẺ LÃNG DU - Trang 124

CHƯƠNG 11

TÔI PHẢN BỘI...

B

iết làm gì bây giờ?

Không gian bắt đầu sáng sủa. Xem ra mặt trời sắp ló dạng. Có tiếng

cửa đóng trong căn nhà rộng. Rồi trở lại im lặng như cũ. Thỉnh thoảng cha
tôi đi ngang qua ngoài sân để lấy một thùng than đem vào đổ đầy lò sưởi.
Tôi nhìn thấy những quấn áo trắng phơi ở dây và chẳng chút nào muốn
quay về lớp học đã được trưng dụng làm chỗ hong quần áo, tôi muốn một
mình đối diện với kỳ thi cuối năm vào trường Sư phạm, mối lo duy nhất
của tôi từ nay.

Lạ thay, xen lẫn với sự chán nản khiến tôi buồn khổ lại có chen vào

một cảm giác tự do mới mẻ. Meaulnes đi rồi, cuộc phiêu lưu dở dang đã
hoàn toàn chấm dứt. Ít ra điều ấy cũng giúp tôi thoát khỏi những mối bận
tâm kỳ lạ và khác thường đã không cho phép tôi được hành động giống như
mọi người. Anh đi rồi, tôi không còn là người bạn phiêu lưu của anh nữa,
không còn là đứa em của con người lúc nào cũng lần dò theo những dấu
vết; mà tôi trở lại là một đứa trẻ giống như mọi đứa khác trong làng,
chuyện này thật dễ cho tôi vì tôi chỉ cẩn hành xử theo khuynh hướng tự
nhiên nhất của mình là đủ.

Thằng con út của gia đình Roy đi qua ngoài phố lầy lội, tay cầm sợi

dây gai có buộc ba hạt dẻ ở đầu, quay tít chúng rồi thả tung trên trời; ba hạt
dẻ và sợi dây rơi vào trong sân nhà tôi. Tôi rỗi rãi đến độ lấy làm thích thú
theo hành động của nó, hai ba lần tung trả lại mấy hạt dẻ ra phía ngoài
tường cho nó.

Bỗng dưng nó bỏ cuộc chơi trẻ con để chạy về phía một chiếc xe bò

đang từ phía trại Vieille-Planche đi tới, rồi trèo tót lên phía sau trong khi xe
vẫn chạy. Tôi nhận ra đó là chiếc xe nhà Delouche và con ngựa của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.