KẺ LÃNG DU - Trang 171

CHƯƠNG 7

NGÀY ĐÁM CƯỚI

Đ

ó là một ngày thứ Năm đầu tháng Hai, một buổi chiều thứ Năm lạnh giá,

gió thổi mạnh. Vào khoảng ba giờ rưỡi hay bốn giờ... Trên các hàng giậu, ở
các thôn xóm, quần áo giặt được đem phơi từ trưa đang khô dần dưới
những cơn gió lộng. Trong nhà, lửa lò sưởi ở phòng ăn làm lóe sáng cả một
bàn những đồ chơi bóng lộn của trẻ em. chơi đã mệt, đứa trẻ tới ngồi gần
mẹ, đòi mẹ kể cho nghe chuyện ngày đám cưới của mẹ nó...

Nếu ai không vui vẻ thì chỉ cần leo lên tầng gác xép mà ngồi đó cho

đến chiều tối để nghe tiếng gió gào thét rên rỉ như những tiếng khóc than
cho các linh hồn phiêu bạt; hoặc đi ra ngoài đường cái, mặc cho gió tạt
mạnh vạt khấn quàng vào miệng như một cái hôn nóng hổi khiến phải òa
khóc. Nhưng nếu ai yêu hạnh phúc thì ghé qua con đường lầy lội, căn nhà ở
Les Sablonnières mà Meaulnes đại ca của tôi đã đưa Yvonne de Galais mới
thành vợ anh từ ban trưa, trở về.

Thời kỳ đính hôn kéo dài trong năm tháng nhưng rất bình lặng, hết sức

bình lặng nếu so với buổi gặp gỡ náo động đầu tiên. Meaulnes thường tới
Les Sablonnières luôn bằng xe ngựa hoặc xe đạp. Ít nhất mỗi tuần hai lần,
cô de Galais đang ngồi may hay dọc sách bên cửa sổ mở ra rừng thông,
bỗng trông thấy cái bóng cao lớn vụt qua rất mau phía sau rèm (bao giờ anh
cũng tới bằng con đường tắt mà xưa kia đã tới). Đó là sự gợi nhớ duy nhất
mặc nhiên anh còn giữ đối với dĩ vãng. Hạnh phúc hiện tại dường như đã
dẹp yên được nỗi băn khoăn kỳ dị của anh.

Trong vòng năm tháng bình lặng đó, có những sự việc đáng ghi nhớ

xảy ra. Tôi được bổ làm giáo viên tại Saint-Benoist-des-Champs. Saint-
Benoist không phải là một xã, mà là bao gồm những nông trại rải rác trong
một vùng đồng quê; ngôi trường đứng biệt lập trên một ngọn đồi gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.