KẺ LÃNG DU - Trang 19

Còn người thợ phụ kia, một tay đặt bâng quơ trên sợi dây xích của cái

bễ thổi, một tay chống lên hông trái, nhìn chúng tôi mà cười.

Và công việc ầm ĩ đến điếc cả tai lại tiếp tục.
Trong một lúc tạm nghỉ, từ chỗ cánh cửa đong dưa, ai cũng nhìn thấy

Millie đi qua trong gió, hai vai quấn chặt lại dưới chiếc khăn san, tay cấm
những gói nhỏ. Bác thợ đóng móng hỏi:

“Có phải là ông Charpentier sắp đến không?”
“Ngày mai,” tôi trả lời, “với bà nội cháu. Cháu phải đánh xe ra ga đón

chuyến xe lửa lúc bốn giờ hai phút chiều.”

“Có phải bằng chiếc xe của nhà Fromentin không?”
tôi đáp nhanh:
“Không, bằng xe của cha Martin.”
Thế là cả hai người cười ồ lên. Người thợ đập đe từ tốn ra dấu xin

được nói vài lời:

“Với con ngựa cái nhà Fromentin, người ta có thể đi đón họ ở tận

Vierzon, lại còn cả một giờ để nghỉ ngơi tại đó. Nơi ấy cách đây mười lăm
kilômét. Và rồi trở vê trước khi con lừa của cha Martin được thắng vào xe.”

Bác thợ kêu lên:
“Coi nào! Một con ngựa cái thì phải như thế chứ!”
“Tôi tin rằng Fromentin sẽ dễ dàng cho mượn nó ngay thôi.”
Cuộc đối thoại chấm dứt ở đó. Lần nữa, cửa hàng lại đẩy những tia lửa

và tiếng động, chúng tôi mạnh ai người nấy nghĩ ngợi.

Thế nhưng đến giờ phải rời đi, tôi giơ tay ra hiệu với Meaulnes, thì

thoạt đầu anh ra vẻ không nhìn thấy tôi. Tựa lưng vào cánh cửa, vai
nghiêng nghiêng, anh như chìm đắm tâm tư theo những gì người ta vừa nói.
Cứ như thế, nhìn anh chìm đắm mất hút trong suy tư, ánh mắt xuyên thấu
không gian đầy sương phủ, nơi có những con người bình dị đang làm việc,
tôi bất thần nghĩ đến hình ảnh của nhân vật Robinson Crusoé, một thanh
niên người Anh, trước cuộc khởi hành lớn đã nói: “Tôi thường lui tới cửa
hàng người thợ đan tre.”

Từ đó, câu này cứ làm tôi suy nghĩ mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.