KẺ LÃNG DU - Trang 20

CHƯƠNG 4

CUỘC ĐÀO THOÁT

M

ột giờ trưa ngày hôm sau, phòng học lớp Cao đẳng trông rất sáng sủa

trong cảnh trí đông giá, chẳng khác nào một chiếc thuyền nhỏ trôi giữa lòng
đại dương. Dầu vậy, không giống như trên các thuyền câu mà người ta
thường ngửi ra mùi nước muối lẫn mùi dầu nhớt, ở đây chỉ có mùi cá mòi
khô cháy trên chảo và mùi áo lông cừu khét lẹt của những cậu nhỏ đang trở
lại đứng rất gần bên cái lò.

Bởi vì đã sắp cuối năm nên những cuốn vở làm bài thi được phân phát

ra. Trong lúc Thầy Seurel viết lên bảng các bài toán thì một sự ồn ào vừa
phải được thiết lập, trộn lẫn giữa những cuộc trò chuyện nhỏ giọng và bị
chặn ngang bởi các tiếng kêu nhỏ với câu nói mà những chữ đầu môi đã
làm cho người bên cạnh phải sợ hãi: “Thưa thầy, bạn này...”.

Thầy Seurel vừa chép đề toán vừa suy nghĩ đến một việc khác. Thỉnh

thoảng, ông quay lại nhìn cả lớp với cái vẻ nghiêm khắc pha lẫn lơ là; tức
thì tình trạng lộn xộn bỗng ngưng lại hoàn toàn trong một giây để ngay sau
đó được tiếp nối, khởi đầu thì nghe rất nhỏ giống như những tiếng rì rầm.

Giữa sự náo nhiệt ấy, chỉ mỗi mình tôi là người duy nhất yên lặng.

Ngồi ở đầu một cái bàn khu vực của đám học trò nhỏ nhất, gần cửa sổ bằng
kính, tôi nhón người lên một chút dể trông ra khu vườn có con lạch chảy
xuôi và cánh đồng ở xa xa.

Thỉnh thoảng nhổm dậy trên hai gót chân, tôi lo lắng nhìn về phía ngôi

trại Belle Étoile - Ngôi Sao Đẹp. Ngay từ đầu giờ học chiều, tôi đã nhận ra
Meaulnes không trở về chỗ ngồi của mình sau giờ nghỉ trưa. Người ngồi
bên cạnh anh chắc cũng biết điều ấy nhưng chưa nói gì bởi đang lo lắng vì
bài thi. Dẫu vậy, khi anh ta quyết định nói thì cái tin ấy lan nhanh khắp lớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.