KẺ LÃNG DU - Trang 196

Như cái máy, ông giơ tay đu đưa cái mớ mùng màn nhỏ bé. Nhìn ông,

tôi có cảm tưởng rằng làm công việc ấy từ sáng nên giờ ông đã thấy quen.

Ông nói:
“Nó đã biết cười, lại biết ngậm ngón tay nữa. Cậu chưa trông thấy

cháu đúng không?”

Ông già mở màn cho tôi nhìn một khuôn mặt phì phi, bé bỏng và đỏ

hỏn, cái đầu bị kẹp dài ra, méo mó. Rồi ông tiếp:

“Không sao hết, bác sĩ bảo tự nhiên nó sẽ tròn lại. Cậu thử đưa ngón

tay ra cháu sẽ níu lấy ngay.”

Tôi khám phá thấy cả một thế giới chưa hề biết. Nghe trong tim nao

nức một niềm vui lạ lùng mà trước kia tôi chưa từng cảm nhận.

Ông de Galais nhẹ nhàng hé mở cửa phòng thiếu phụ. Cô bạn không

ngủ, nói:

“Anh vào chơi.”
Yvonne nằm trên giường, khuôn mặt hừng sốt giữa những lọn tóc vàng

bơ phờ, đưa tay ra cho tôi, điệu mỏi mệt. Tôi ngỏ lời khen cô cháu gái.
Nàng mỉm cười đáp bằng giọng khàn đục, khác thường cứng cỏi - sự cứng
cỏi của một người vừa dự xong một cuộc đấu:

“Vâng, nhưng người ta đã làm cháu bị thương.”
Lát sau tôi vội cáo từ để khỏi làm mệt thiếu phụ.
Hôm sau là Chủ nhật, buổi chiều tôi vội vã hăng hái tới Les

Sablonnière. Trên cửa có ghim tấm bảng nhỏ với hàng chữ “Xin đừng kéo
chuông”
khiến tôi kịp giữ lại cử chỉ vừa phác.

Không đoán ra chuyện gì, tôi đập cửa khá mạnh. Bên trong nghe tiếng

chân nhẹ bước đi mau. Một người tôi không quen - viên y sĩ ở Vierzon - ra
mở cửa.

Tôi vội hỏi:
“Thưa ông, có chuyện gì vậy?”
Viên y sĩ vẻ khó chịu, đáp rất nhỏ:
“Suỵt! Suỵt! Con bé đêm qua suýt chết. Bà mẹ cũng khó sống lắm.”
Hoàn toàn kinh ngạc, tôi rón rén đi sau ông ta lên gác. Con bé nằm

ngủ trong nôi, da tái xanh, mặt trắng nhợt trông như đã chết. Viên y sĩ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.