KẺ LÃNG DU - Trang 208

Tuy nhiên, khi trời đổ tối, chúng tôi vẫn còn chậm bước dạo bên nhau

trên lớp sỏi trong vườn Tuileries. Cô kể chuyện riêng cho tôi nghe bằng cái
cách kín đáo bí ẩn khiến tôi rất khó hiểu. Cô nói “người yêu của tôi” khi
nhắc tới vị hôn phu mà cô không nhận. Tôi cho rằng cô cố tình nối vậy để
tôi phải bực và đừng lưu tâm tới cô nữa.

Có những lời mà tôi rất khó chịu phải ghi lại đây:
Cô nói: “Anh đừng đặt lòng tin nơi em, em luôn luôn có những hành

động điên rồ.”

“Em một mình đi phiêu lưu ”
“Em đã làm cho vị hôn phu phải thất vọng. Em đã bỏ anh ta vì anh ta

ngưỡng mộ em quá. Anh ta chỉ nhìn em bằng tưởng tượng chứ không bằng
thực tế, trong khi em là đứa con gái đầy những tật xấu. Nếu lấy nhau,
chúng em chắc sẽ khổ sở lắm.”

Luôn luôn bắt gặp cô đang muốn tỏ ra tồi tệ hơn sự thật. Tôi cho rằng

cô muốn tự nhủ với chính mình rằng hồi xưa cô có lý khi quyết định làm
việc ngu dại vừa kể; rằng cô không có điều gì đáng than tiếc và không
xứng đáng với mối hạnh phúc đã gặp.

Một lần khác:
Cô ngó tôi rất lâu rồi nói: “Không hiểu tại sao, nhưng điều mà em

thích ở anh thì rất đúng với những kỷ niệm mà em đã gặp.”

Một lần nữa, lại nói:
“Em vẫn yêu người ấy, yêu hơn là anh tưởng”
Rồi đột nhiên đổi giọng buồn rầu, tàn nhẫn:
“Tóm lại, anh muốn gì? Có phải rằng anh cũng yêu em chứ? Anh có

sắp hỏi em làm vợ không?...”

Tôi trả lời ấp úng. Thật tình tôi chưa biết đáp sao. Có lẽ tôi sẽ nói có.
Tập gọi là nhật ký đó ngưng tại đây. Tiếp theo là những bản nháp các

lá thư đọc không được, dị hình, xóa gạch lung tung. Thật là một sự đính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.