KẺ LÃNG DU - Trang 27

“Có chứ. Cậu ấy về nhà mẹ rồi. Nào! Ngủ đi, đừng lo ngại gì cả”.
“Tốt lắm, đúng như tôi nghĩ”, ông nội nói.
Rồi như đã thỏa mãn, ông tắt ngọn nến và quay trở về giường.
Đó cũng là cách giải thích mà chúng tôi nói với mọi người trong làng.

Về phần người mẹ kẻ đào tẩu, chúng tôi quyết định chờ trước khi viết thư
cho bà. Trong ba ngày kéo dài kế tiếp, chúng tôi giữ kín sự lo âu cho riêng
mình. Vào khoảng mười một giờ khuya đêm ấy, tôi nhìn thấy cha tôi từ trại
ngựa trở về, hàm râu ướt đẫm sương đêm. Rồi ông bàn cãi với Millie bằng
một giọng rất trầm, giận dữ và lo ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.