KẺ LÃNG DU - Trang 40

sệt, nhưng viên sỏi bị kẹt chặt đến nỗi anh phải dùng đến con dao kiểu nông
dân lấy ở trong túi ra mới cậy được viên sỏi.

Sau khi mọi việc hoàn tất, ngẩng nhìn lên, mắt hoa và đầu choáng

váng, anh mới hốt hoảng nhận ra rằng trời đã tối.

Bất kỳ ai khác ngoài Meaulnes trong hoàn cảnh như thế tất đã lập tức

quay lại con đường cũ. Đó là cách duy nhất để khỏi bị lạc thêm nữa. Còn
anh nghĩ rằng hiện đã xa làng La Motte lắm. Vả chăng trong khi anh thiếp
ngủ thì con ngựa có thể đã đi vào một con đường tắt. Sau hết, con đường
này rồi cũng phải đưa tới một làng xóm nào đó... Cũng nên thêm vào những
lý do ấy là việc, trong lúc con vật nóng nảy kéo chằng dây cương thì
Meaulnes, khi bước lên chiếc bàn đạp, bỗng cảm thấy tràn ngập trong lòng
sự ham thích tìm đến một cái gì mới, đi tới một chỗ nào khác, mặc cho bao
nhiêu trở ngại.

Anh bèn quất một roi cho con ngựa cái tràn lên rồi phóng nước đại.

Bóng tối càng thêm dày đặc. Con đường lồi lõm chỉ rộng vừa đủ cho cái xe
đi lọt. Thỉnh thoảng một cành cây khô bên bờ giậu chui vào bánh xe làm
phát ra một tiếng gãy giòn tan...

Lúc trời đã hoàn toàn tối, nghĩ đến phòng ăn ở Sainte-Agathe có gia

đình tôi đang tụ họp, Meaulnes chợt thấy se se trong tim. Anh đâm nổi
giận; rồi sự kiêu ngạo và nỗi sung sướng sâu đậm được thoát đi như vậy -
tuy không dự tính - đã tràn ngập lòng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.