KẺ LÃNG DU - Trang 42

sáng lò sưởi đó. Một người đàn bà có tuổi ở trong nhà bước về phía cửa,
khuôn mặt không tỏ chút sợ hãi nào. Chiếc đồng hồ quả lắc vừa lúc đó
đánh bảy giờ rưỡi.

Gã học trò cao lớn nói:
“Xin lỗi bà, khổ quá, hình như cháu mới lỡ giẫm chân lên bồn hoa cúc

của bà?”

Tay cầm cái chén, người đàn bà dừng lại ngó anh. Và đáp:
“Đúng thế, ngoài sân tối đen, nếu không biết lối đi thì giẫm nát hết.”
Im lặng trong giây lát, khi đó Meaulnes vẫn đứng sững, ngó lên bốn

bức tường dán đầy những trang báo có hình vẽ giống như ở một quán trọ,
và cái bàn bên trên có để một chiếc mũ đàn ông.

Anh ngồi xuống hỏi:
“Ông nhà đi vắng à, thưa bà?”
Vẻ càng thêm tin cậy, người đàn bà đáp:
“Cũng sắp về, đi lấy thêm ít củi.”
Chàng thanh niên kéo ghế đến gần lò sưởi:
“Cháu cũng không cần đợi ông nhà về. Bọn cháu mấy người đi sân

đêm. Cháu muốn hỏi xin bà có bánh mì thì để lại cho cháu một ít”.

Anh biết rằng nếu đến nhà một nông dân, nhất là nơi một nông trại lẻ

loi thì phải biết nói năng khéo léo và nhất là đừng bao giờ để lộ cho họ biết
rằng mình không phải người trong vùng. Người đàn bà hỏi:

“Cần bánh mì ư? Tôi không thể để lại cho cháu dược. Ông hàng bánh

đáng lẽ thứ ba nào cũng đi qua, vừa sáng nay lại không thấy tới .”

Meaulnes đang hy vọng mình đang ở gần một làng mạc nào đó, nghe

vậy hoảng sợ. Anh hỏi:

“Ông hàng bánh ở đâu thế, hở bà?”
Người đàn bà ngạc nhiên:
“Ô kìa. Ông hàng bánh ở Vieux-Nançay ấy mà.”
Anh lo ngại hỏi tiếp:
“Từ đây tới Vieux-Nançay đích xác là bao xa?”
“Tôi không thể nói đích xác được, nhưng theo đường lộ thì chừng ba

dặm rưỡi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.