KẺ LÃNG DU - Trang 41

CHƯƠNG 9

MỘT DỊP DỪNG CHÂN

B

ỗng dưng con ngựa chậm bước như thể bốn chân đang bị vướng vào

bóng tối; Meaulnes thấy cái đầu của nó hai lần đưa lên và cúi xuống rồi
ngừng lại, cái mũi chúi mãi như đang ngửi vật gì. Quanh đấy nghe có tiếng
nước róc rách. Một dòng suối chắn ngang đường. Về mùa hạ nước cạn lội
qua được. Nhưng vào mùa này nước chảy xiết đến độ băng không đóng nổi,
nếu đi tới chút nữa có thể xảy ra tai nạn.

Anh kéo nhẹ dây cương để lùi vài bước, rồi ngần ngừ không biết tính

sao, đứng thẳng người trên xe. Bấy giờ anh mới nhận ra ở phía sau hàng
cây có một luồng ánh sáng. Từ con đường nhỏ vào tới đó cách chừng hai ba
khu đồng cỏ.

Anh bước xuống xe, kéo lui ngựa và nói như vỗ về nó:
“Thôi lên đường nào, cô nàng! Không còn xa nữa đâu. Sắp tới nơi

rồi.”

Đẩy cánh cửa rào hé mở vào một khu đồng cỏ, anh kéo cỗ xe theo, hai

chân bước lún xuống bãi cỏ ướt. Chiếc xe lắc lư nhè nhẹ. Ghé sát đầu con
vật, anh cảm nhận sức nóng và hơi thở mạnh của nó. Anh dẫn ngựa tới tận
khu đồng cỏ, lấy tấm mền phủ trên lưng ngựa, rồi rẽ những cành cây ở
hàng giậu cuối, lại nhận ra luồng ánh sáng phát từ một ngôi nhà chơ vơ.

Anh cũng còn phải băng qua ba khu đồng cỏ, nhảy ngang một dòng

suối khá nguy hiểm đến suýt chút nữa đã phóng cả hai chân xuống nước.
Sau cùng, phóng từ một mô đất cao xuống, anh tới cái sân một ngôi nhà
nông dân. Một con lợn đang ủn ỉn bên chậu cám. Nghe tiếng chân bước
trên nên đất lạnh, một con chó sủa váng lên.

Cánh cửa nhà mở rộng, luồng ánh sáng ban nãy Meaulnes trông thấy

là từ những cây củi cháy trong lò. Không có ánh sáng nào khác ngoài ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.