KẺ LÃNG DU - Trang 75

Ngọn nến Frantz để lại trong phòng vẫn cháy sáng. Không vật gì bị

xáo trộn. Chỉ những hàng dưới đây, viết trên một tờ giấy mỏng, để nơi dễ
trông thấy:

“Ý trung nhân của tôi đã biến mất, có nhờ người cho tôi hay rằng cô ta

không thể làm vợ tôi; rằng cô ta chỉ là một cô thợ may chứ không phải một
nàng công chúa. Tôi không biết sẽ ra sao đây. Tôi bỏ đi. Tôi không còn
thiết sống nữa. Xin chị Yvonne tha lỗi cho tôi bởi tôi không chào từ biệt
chị, nhưng chị cũng chẳng thể nào giúp được gì cho tôi...”

Cây nến cháy tới hết, bấc lập lòe, lan ra trong một giây rồi tắt ngấm.

Meaulnes trở về phòng mình, đóng cửa lại. Mặc dầu trong bóng tối, anh
cũng nhận biết được các đồ vật mà trước đây mấy giờ, lúc ban ngày, đang
khi tràn đầy hạnh phúc, anh đã thu dọn lại. Từng món một, rất trung thành,
từ đôi giày to tướng cho tới chiếc dây lưng thô kệch có khóa bằng đồng.
Anh cởi áo ra rồi lại mặc vào rất nhanh, nhưng khi bỏ xuống ghế những
món quần áo mượn, anh đã lơ đãng bận lầm vào người chiếc áo gi-lê.

Cái sân dưới khung cửa sổ đã bắt đầu ồn ào náo nhiệt. Người lôi kéo,

kẻ la gọi, xô đẩy nhau, ai cũng muốn nhanh nhanh lấy xe của mình ra khỏi
bãi xe chen chúc lộn xộn. Thỉnh thoảng có người trèo lên một chiếc xe bò,
hay leo lên mui một chiếc xe chở hàng, dùng đèn xe chiếu quanh. Ánh đèn
chiếu sáng khung cửa sổ: trong khoảnh khắc, chung quanh cân phòng đã trở
nên quen thuộc và mọi món đồ đều như có cảm tình với anh, bỗng trở nên
sống lại, rung động... Với tâm trạng như vậy sau khi đã đóng kỹ cánh cửa
ra vào, Meaulnes rời khỏi cái nơi kỳ bí mà có lẽ không bao giờ anh còn trở
lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.