KẾ LÃO BÀ - Trang 217

Nghe được lời khẩn cầu tha thiết của vợ, Trạch Vũ vừa mừng vừa lo.

Khóe môi bất giác giật giật mấy cái, hướng đến người kia bất đắc dĩ nói:

-Tôi không thuộc bài hát nào cả.

Ninh Dương trong nháy mắt không thể tin, đôi mắt to tròn mở thao láo

nhìn người kia quên cả chớp. Y rốt cuộc có phải người Trái Đất không vậy,
suốt bốn mươi lăm năm cuộc đời chẳng lẽ lại không đi karaoke lấy một
lần? "Tuổi thơ của người này thật sự quá thui chột", cậu cảm thán. Sau một
hồi, Ninh Dương xoa xoa lồng ngực rộng rãi của Trạch Vũ, mỉm cười tươi
tắn:

-Vậy quốc ca, ông không phải là không thuộc quốc ca chứ.

-Em muốn nghe quốc ca? –Trạch Vũ thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống

giường, y thật không ngờ vợ y lại vui tính đến thế.

-Chỉ cần ông hát là được rồi, quan trọng là tình cảm, nội dung chỉ

mang tính hình thức thôi. –Ninh Dương chớp chớp mắt quả quyết, rướn
người lên hôn lên má Trạch Vũ một cái rồi khép mi lại chờ đợi.

Không phụ lòng mong mỏi của cậu, giọng hát khàn khàn thật mau đã

cất lên, chảy vào tai dịu ngọt như miếng chocolate hảo hạng, khiến cho cậu
thả lỏng toàn bộ thân mình. Mái đầu ngả lên người Trạch Vũ, tay ôm lấy bờ
eo săn chắc của y, đem thân mình trần trụi dán lên cơ thể cường tráng ấm
áp ấy. Mặc dù đang nhắm mắt, thông qua âm thanh ngượng ngùng truyền
vào màng nhĩ, Ninh Dương có thể cảm nhận được thật nhiều cảm xúc từ
đối phương. Những nốt cao thấp trầm bổng cùng với tông giọng trầm đặc
trưng của y quyện vào nhau tạo thành thứ giai điệu hết sức mê người. Ninh
Dương chưa bao giờ nghĩ quốc ca lại có thể hay đến như thế, hé mắt ra nhìn
gương mặt phi thường nghiêm túc của Trạch Vũ, trong bụng dâng lên ý
cười không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.