KẾ LÃO BÀ - Trang 234

Trạch Vũ bỏ ra chiếc áo vest, nâng gương mặt nhòe nhoẹt nước của

Ninh Dương lên hôn đi những giọt nước mắt mằn mặn. Ninh Dương nhấc
mí mắt lên, cắn môi dưới đến suýt bật máu, ôm mặt nức nở:

-Tại sao lại là tôi? Tại sao người ông thích lại là tôi? Tại sao hả Trạch

Vũ?

Mấy lời này rơi vào tai Trạch Vũ như hàng vạn lưỡi đao xuyên vào

tim, khiến y không nhịn được gỡ tay Ninh Dương ra, đem cậu áp lên lồng
ngực mình. Y đau lòng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của cậu, thốt lên từng chữ.

-Không tại vì sao cả..Là tôi yêu em...Tất cả chỉ vì tôi yêu em mà thôi...

Ninh Dương lại càng khóc to hơn, cậu đánh đánh lên ngực của Trạch

Vũ xả giận, đem khoảng ngực săn chắc làm cho ướt đẫm nước mắt. Phải
mất bao nhiêu lâu, Trạch Vũ vừa tẩy rửa cho cậu vừa dỗ dành hết công suất
thì Ninh Dương mới chịu nín, tuy nhiên vẫn còn nấc lên từng đợt. Trạch Vũ
bế cậu ra ngoài mặc quần áo đầy đủ, dặn dò cậu đến trung tâm thương mại
ở tòa nhà đối diện ăn tạm cái gì đó, chờ y nói chuyện với Trạch Nghi. Ninh
Dương gật đầu đi ra ngoài, đến khi chắc chắn Trạch Nghi không có ở trên
hành lang mới rảo bước đi thật nhanh đến thang máy, nóng vội nhấn nút đi
xuống.

Trạch Nghi từ trong phòng thư kí hậm hực đi ra, theo sau là cô thư kí

đang rối rít sợ sệt vì không hiểu tại sao cậu lại tức giận như thế, gương mặt
đầy phấn son vặn vẹo đến thống khổ. Hai người chớp thấy bóng người đi
vào thang máy, thiếu niên nhìn quen mắt liền chột dạ, trong vô thức thốt
nên hai chữ:

-Ninh Dương...

Trạch Nghi xoay người nhìn cô thư kí đang lấm lét sợ sệt nhìn mình

chất vấn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.