KẾ LÃO BÀ - Trang 306

Anh không là một phần trong quá khứ cũng không là một phần trong

tương lai của em, anh là thực tại ngọt ngào và tàn khốc, là một thế giới mà
em hằng ao ước... Một ngày em chợt nhận ra sự thật rằng, hóa ra đã từng có
một người là cả dòng thời gian của mình..màkhi đắm chìm trong tình yêu
của người ấy, thời gian cứ ngỡ là vô tận....

Giá như mọi chuyện chưa từng bắt đầu, giá như cả hai đều không si

tình đến thế... Sẽ không có khổ đau và day dứt như bây giờ...

Ninh Dương thần người nhìn ra cửa sổ, khung cảnh trong đôi mắt nhạt

nhoà đi

Trong đầu cậu lúc nào chỉ quẩn quanh một ý nghĩ duy nhất. Thậm chí

ngay tại thời điểm này, cậu hoàn toàn có thể chủ động gọi một cú điện thoại
và chấm dứt mọi nhớ nhung và day dứt trong lòng, thế nhưng cho đến cùng
cậu vẫn không đủ can đảm để làm vậy. Thiếu niên lặng lẽ đặt tay lên vùng
bụng đã nhô lên rõ ràng, chốc chốc lại thở dài một hơi. Thẳng cho đến khi
mùi cháo thơm nức truyền đến cánh mũi, lực chú ý của cậu mới rời đi:

-Mẹ.

-Ninh Dương này, ăn cháo đi con. Những lúc ít cảm thấy nôn nao nhất

hãy cố ăn thêm một chút.

-Cảm ơn mẹ.

Ninh Dương nhận lấy bát cháo nóng hổi từ tay mẹ, sống mũi chợt cảm

thấy cay cay. Những lúc như thế này, chỉ có gia đình là thứ duy nhất cậu có
thể nương tựa vào. Thời điểm hiện tại là thời điểm khó khăn nhất đối với cả
Thẩm gia, nhưng người vất vả nhất vẫn luôn là mẹ. Bọn họ chuyển đến đây
với một cuộc sống hoàn toàn đảo lộn, Thẩm phu nhân hết phải lo toan về
sinh hoạt của cả nhà rồi lại đến sinh hoạt của Ninh Dương, mỗi ngày đều
không có chút thời gian ngơi nghỉ. Cuộc sống bắt đầu ổn định rồi thì bà lại
quay sang dồn toàn bộ sức lực chăm sóc Ninh Dương và đứa nhỏ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.