KẾ LÃO BÀ - Trang 469

-Bác thật sự nghĩ là nó có điều không hợp lí ư?

Trạch Lãn đột nhiên bị hỏi lại như vậy, quả thật có đôi chút bất ngờ.

Cả đời ông đã từng tiếp xúc với nhiều kiểu người, nhưng người thẳng thắn
giống như Ninh Dương chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. So với kiểu
người xun xoe nịnh nọt, gió chiều nào theo chiều ấy, người có lập trường
vững vàng lại không mất đi phép lịch sự và tinh tế luôn đáng trân trọng hơn
nhiều. Trạch Lãn rất ấn tượng với Ninh Dương, nhưng vẫn muốn thử thách
cậu thêm một chút.

-Vậy nếu bây giờ bác nhất quyết phản đối, còn muốn cháu rời bỏ

Trạch Vũ, cháu có thể làm được không?

-Ba à, sao có thể?!!-Trạch Vũ suýt nữa đã bật ra khỏi ghế, theo phản

xạ ôm rịt lấy vợ ngồi bên cạnh, ý tứ phản đối hiện rõ trên mặt. Ninh Dương
vì hành động này mà bất chợt cười hắt ra, âu yếm cọ cọ chóp mũi cao ngất
của Trạch Vũ, không cần suy nghĩ nhiều, rất tự tin mà đáp lại lão nhân.

-Cái này phụ thuộc vào con trai bác chứ ạ? Trong lòng bác biết rõ,

người không thể buông xuống mối quan hệ này đâu phải chỉ có một mình
con. Ngày Trạch Vũ không cần con nữa, con sẽ chủ động rời đi không oán
thán lấy một lời. Chừng nào tình cảm của con trai bác vẫn không thay đổi,
điều con cần làm chỉ là tận tâm tận lực yêu lại người này mà thôi..

"Bộp...bộp..bộp"

Trạch Phu Nhân từ nãy tới giờ không tham gia một câu nào đột nhiên

mỉm cười, nhấc đôi bàn tay lên vỗ nhẹ. Bà đứng dậy bước đến bên sofa
đằng kia, ngồi xuống cạnh Ninh Dương ôm chầm lấy cậu, cất giọng ngọt
ngào như nước:

-Con dâu của mẹ, con không cần đi đâu hết...Bảo bối của mẹ cần con,

Trạch gia chúng ta cần con...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.