KẾ LÃO BÀ - Trang 472

thằng bé một chút, không ai bảo ai đều đồng loạt ngẩng lên nhìn nhau, sau
đó lại nhìn sang Trạch Vũ, biểu lộ trên mặt là loại biểu lộ không thể diễn tả
được.

-Sao lại có thể giống đến như vậy?!

Ninh Dương ngay lập tức quay sang lườm Trạch Vũ một nhát, còn y

thì chỉ biết cười trừ.. Cái này không thể trách y được nha!

Trạch Lãn không tin được vào mắt mình, ôm lấy tiểu bảo bảo từ tay

vợ, đem thằng bé nhấc bổng lên đến tầm mắt quan sát nó thật kĩ. Tiểu màn
thầu lạ hơi người, ngơ ngác nhìn lão nhân trước mặt, cặp mắt to tròn mở
căng như hai viên bánh trôi, trông khả ái vô cùng. Đối diện với bộ mặt than
của đối phương, tiểu bảo bảo chẳng có vẻ gì sợ sệt, ngược lại còn bất giác
hé miệng cười khanh khách, vươn đôi móng vuốt bé xíu ra nắm lấy cánh
tay ông. Hành động này của thằng bé làm hai bậc gia gia, nãi nãi sửng sốt,
quay sang nhìn nhau trao đổi một chút ánh mắt. Trạch Lão Gia sau đó liền
ôm thằng bé vào lòng vỗ vỗ nhẹ tấm lưng của nó, ánh mắt tự nhiên dịu lại,
có đến bảy phần là âu yếm.

Ninh Dương và Trạch Vũ ở một bên cười thầm, nhìn nhau rồi gật nhẹ

một cái ra hiệu. Trạch Vũ bèn lên tiếng:

-Ba.. mẹ... chúng con vào bếp chuẩn bị bữa tối một chút... Ba mẹ cứ

chơi với tiểu màn thầu đi ạ...

Nói xong, hai vợ chồng đùn nhau vào bếp, để lại hai ông bà ở lại với

tiểu bảo bối. Trạch Phu Nhân cao hứng hôn nhẹ lên gò má nung núc thịt
của thằng bé, vòng tay qua eo của chồng mình ôm chắc lấy, dịu dàng nói
vào tai ông bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu của mình:

-Ngày trước, anh cũng ôm bảo bối thế này, không những thế còn liên

tục thì thầm "Thiên thần của ba..Thiên thần của ba" nữa chứ..Vậy mà lúc
thằng bé lớn lên chẳng mấy khi cười với nó được một cái...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.