KẺ MÓC TÚI - Trang 102

16

Hồi nhỏ, luôn có một tòa tháp đằng xa.

Từ con hẻm bẩn thỉu với các ngôi nhà ống và các dãy nhà thấp, khi

ngẩng lên, lúc nào cũng thấy tòa tháp đó hiện lên mờ ảo. Tòa tháp bị sương
mù bao phủ, chỉ thấy lờ mờ đường nét bên ngoài, giống như một giấc mơ
ban ngày xưa cũ. Tòa tháp uy nghiêm, xa và đẹp tới mức không nhìn thấy
đỉnh, cảm giác có đi thế nào cũng không bao giờ đến được tận nơi.

Tôi thường vào cửa hàng, lấy nắm cơm bỏ vào túi áo nhỏ. Đồ vật của

người khác khi ở trong tay tôi trở nên rất nặng, như thứ dị vật xa lạ. Nhưng
tôi chẳng hề thấy hành vi đó là phạm tội hay xấu xa. Cơ thể đang trưởng
thành đòi hỏi nhiều thức ăn, và tôi không hiểu được có gì sai trong việc lấy
thức ăn để ăn. Nguyên tắc của người khác chẳng qua là thứ do họ tự nghĩ ra
mà thôi. Tôi cho nắm cơm đã trở nên nặng nề vào miệng, dồn sức nuốt
xuống. Tôi đi qua con phố bẩn thỉu phía sau dãy cột điện, tiếp tục ngắm tòa
tháp cao hiện lên mờ ảo ở tít sau rặng cây trên đồi cao. Sẽ có ngày, tòa tháp
ấy nói với tôi điều gì. Vừa gãi phần đùi lộ ra dưới chiếc quần soọc ngắn, tôi
vừa yên lặng suy nghĩ về dị vật của người khác đang đè nặng trong dạ dày
mình.

Tôi nghe thấy tiếng reo hò của đám trẻ con cỡ bằng tuổi mình. Một đứa

tóc dài cầm cái ô tô đồ chơi nhỏ trong tay. “Mua ở nước ngoài đấy,” giọng
nó to và vang. Cái ô tô đồ chơi sáng lấp lánh, thiết kế tinh xảo, thằng bé
tăng tốc cho ô tô bằng bộ điều khiển đang cầm trên tay.

Tôi nhìn cảnh đó, lòng thấy xốn xang. Tôi thấy thằng bé thật xấu xí khi

tự hào với món đồ được tặng chứ không phải do nó tự mua. Để xóa đi vẻ
xấu xí đó, chiếc ô tô kia phải biến mất. Và tôi đã ăn cắp chiếc xe ô tô đồ
chơi. Vì bọn trẻ con thậm chí còn không biết có tôi ở đó nên việc ăn cắp rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.