KẺ MÓC TÚI - Trang 116

“Lỗi là tại mày. Tao đã nói là tao sẽ làm thật… Lẽ ra tao có thể cứ thế mà

trốn đi, nhưng tao không muốn gặp rắc rối. Cuối cùng thì tao cũng làm như
mày muốn đấy thôi. Cảm ơn tao đi.”

“Tao sẽ tìm được mày và giết mày.”
“Làm thử đi.”
Tôi cúp máy, toàn thân mềm nhũn, lại thấy thèm hút thuốc. Tuy nhiên,

tôi để ý thấy có mấy người đang ngoảnh lại phía sau, tôi nhìn theo thì thấy
Yonezawa đang tóm lấy tay một thanh niên trẻ tuổi ngay trước tủ gửi đồ.
Tay cậu ta đang cầm điện thoại. Cậu ta mang theo một cái túi lớn, không
biết có phải đang đi du lịch một mình hay không mà quần áo rất bẩn. Tôi
định đi về nhưng nghĩ đến việc Yonezawa mang theo súng, tôi lại tiến đến
gần và điện thoại cho gã. Tuy nhiên, ngay lúc đó, tôi thấy như bắt gặp ánh
mắt gã từ khá xa. Tôi tránh không nhìn song có cảm giác gã đang tiến lại
gần. Trống ngực tôi đập liên hồi. Tôi định ngắt điện thoại song nếu chuông
điện thoại của gã tắt cùng lúc tôi cử động, gã sẽ biết tôi là người điện cho
gã. Vì thế tôi cứ để vậy rồi cho điện thoại vào túi và hòa vào dòng người.
Mỗi khi ngoảnh lại tôi đều bắt gặp ánh mắt Yonezawa. Từ khóe mắt tôi có
thể thấy bóng Yonezawa đang điên tiết lách người qua đám đông. Chạy thì
càng dở nên tôi giả bộ bình thản leo lên cầu thang, đúng lúc đó gã đến được
sát bên cạnh và túm lấy tay tôi. Tôi nín thở khi những ngón tay gã chạm
vào mình, cổ họng tôi khô rát.

“Là mày à?”
“… Ơ?”
Yonezawa thở hồng hộc.
“Tiền đâu?”
Tôi làm ra vẻ bối rối song trống ngực lại càng đập nhanh hơn.
“Phong bì tao lấy được rồi. Nhưng cái đó vốn dĩ là của tao. Trả lại tiền

cho tao ngay. Đừng có làm ồn.”

Yonezawa áp sát vào người tôi, chĩa thứ gì đó vào bụng tôi. Không cần

nhìn tôi cũng biết đó là súng. Trong đầu tôi hiện lên gương mặt Kizaki, cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.