KẺ MÓC TÚI - Trang 57

“Chú bận.”
Tôi đứng dậy khỏi ghế. Thằng bé cứ im lặng đi theo tôi, lúc đi gần, lúc

giữ khoảng cách. Lúc chia tay tôi, thằng bé vẫn không nói gì. Tôi quay trở
lại phòng trọ, cảm thấy hơi ớn lạnh nên tôi chui vào chăn song vẫn không
thấy bớt, tôi nghĩ chắc là mình bị cảm. Khi đi mua thuốc uống, tôi thấy cơ
thể mình còn lạnh hơn. Tôi quyết định uống thuốc rồi nằm ngủ một giấc.
Suốt hai ngày, hầu như tôi chỉ nằm trong chăn. Khi tỉnh giấc bởi giấc mơ về
Saeko, tôi nghe tiếng chuông cửa. Tôi đã mặc kệ nhưng tiếng chuông vẫn
không ngừng reo. Chẳng biết là chiều hay là đêm, tôi châm lửa vào điếu
thuốc đã mất hết mùi vị. Khi tôi mở cửa thì thấy mẹ thằng bé đang đứng
chờ trước cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.