KẺ MÓC TÚI - Trang 66

11

Lâu lắm rồi tôi mới đi ra ngoài, những hạt mưa lất phất trong gió, mọi vật
xung quanh mờ ảo như làn sương. Tôi đi ngược chiều với nhóm người
ngoại quốc mặc đồng phục lao động, vượt qua cô gái mặc váy siêu ngắn nói
chuyện oang oang trên điện thoại. Tôi nhận ra thằng bé đang bám theo
nhưng nghĩ nếu mình phớt lờ, chắc nó sẽ bỏ cuộc nên tôi tiếp tục rảo bước.
Tôi cầm điện thoại trên tay dù không có chủ định gì cả, mua một lon cà phê
ở máy bán hàng tự động để sưởi ấm tay. Cơ thể không sốt nữa nhưng đầu
tôi vẫn còn hơi đau. Uống một hớp cà phê, tôi suy nghĩ xem sẽ đi đâu.

Tôi nghĩ mình nên đến một khách sạn nào gần đây hoặc trà trộn vào một

sự kiện nào đó hơn là ra sân bay Haneda. Tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi
mua một cuốn tạp chí để tra xem nơi nào có tổ chức sự kiện. Khi tôi cầm
túi ra khỏi cửa hàng thì thấy thằng bé đang đứng sau bánh xe bẩn thỉu của
một chiếc xe tải hạng nhẹ đỗ trước cửa hàng. Tôi vào một quán nước cũ,
vừa để thằng bé nản chí mà bỏ đi, cũng vừa để đọc tạp chí. Trong quán tù
mù và ẩm ướt, trần nhà hơi thấp. Vừa mới uống xong nhưng tôi vẫn gọi
một tách cà phê.

Cô bé phục vụ mặc váy ngắn, mang quần tất màu đen. Khi tôi liên tưởng

đến mẹ thằng bé thì nó bước vào quán. Cửa kính ướt nước mưa. Thằng bé
giống tôi, cũng không che ô.

Thằng bé đến ngồi vào bàn với tôi, khi cô bé phục vụ mặc váy ngắn mỉm

cười tiến đến, cu cậu gọi một ly nước cam. Tôi vừa châm thuốc vừa nhìn
trang phục lấm lem của thằng bé.

“Đi về đi.”
Tôi nói nhưng thằng bé không trả lời. Và rồi nó nói khe khẽ như thể

mình là người bắt chuyện trước.

“Cháu bị lấy mất tiền rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.