KẺ MÓC TÚI - Trang 98

lên bằng thang máy, nhấn chuông căn hộ hôm nọ. Sau một khoảng im lặng,
có giọng đàn ông vang lên qua thiết bị liên lạc gắn ở cửa. Khi tôi xưng tên,
cánh cửa liền mở ra. Người đàn ông đi ra nhìn tôi ủ dột rồi lại quay vào. Có
vẻ người này và người gọi điện thoại cho tôi hôm qua là hai người khác
nhau. Trên tấm thảm màu xám có đặt bàn và ghế xô pha, nội thất bên trong
khá giống với văn phòng Ishikawa ở ngày xưa.

“… Chuyện gì?”
Giọng ông ta khàn khàn. Tôi ngồi đối diện với ông ta.
“… Phong bì của Yonezawa để ở túi trong áo khoác, được may kín lại.

Lấy làm sao để gã không phát hiện ra là điều không thể.”

“… Tao không cần biết.”
“Tôi muốn nói chuyện với Kizaki.”
“Không được.”
Người đàn ông nhìn tôi vẻ phiền toái, ông ta ngồi xuống ghế, bật ti-vi

lên. Trên màn hình hiện lên cảnh một cô gái mặc bikini đang chạy như đuổi
theo cái gì đó.

“… Nếu tôi thất bại thì các ông cũng gặp rắc rối đung không? Cho tôi

nói chuyện với Kizaki đi. Bằng không nếu có chuyện gì thì ông phải chịu
trách nhiệm đấy. Không được thì tôi về đây.”

Người đàn ông vừa xem ti-vi vừa lẩm bẩm gì đó, rồi cầm điện thoại lên,

vẫn không nhìn tôi. Sau khi thì thầm gì đó, ông ta bỏ điện thoại ra khỏi tai,
tắt ti-vi và thở hắt ra. Mấy tờ báo về đua ngựa và bánh kẹo vương vãi trên
mặt bàn. Ông ta đưa ống nghe cho tôi, tôi chờ một lúc thì một người nào đó
nghe máy. Tôi nói muốn gặp Kizaki, ông ta bảo không được song sau một
lúc im lặng thì Kizaki nghe máy. “Mày có năm phút,” lão nói. Giọng nói đó
đúng là của Kizaki nhưng trầm đến nỗi tôi cứ tưởng là người khác.

“… Phong bì của Yonezawa để trong túi trong áo khoác nhưng được may

kín miệng. Không thể đánh tráo được. Chỉ lấy thôi có được không?”

… Một khoảng im lặng, rồi Kizaki cười.
“… Mày xui quá! Tiếc thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.