KẺ NẶN SÁP - Trang 130

quay đi, người toát mồ hôi.

Phía sau bà ta, tận dụng vóc dáng to lớn của mình để che khuất tầm nhìn,

Olive kín đáo lấy bức tượng bằng đất sét đang làm dở từ đáy tủ và nặn hình
đứa trẻ nằm trong lòng mẹ bằng những ngón tay thô kệch, chậm chạp.
Không biết là do cố ý, hay bởi kĩ năng chưa đủ thành thục, mà rõ ràng hai
bàn tay thô ráp của người mẹ đang cố bóp chết đứa con thơ mũm mĩm.

Olive khẽ ngâm nga một giai điệu trong lúc nặn tượng. Đằng sau bà mẹ

và đứa trẻ là một loạt các bức tượng khác, trông như búp bê bánh gừng màu
xám. Hai hay ba bức tượng trong số đó mất đầu.

Anh ta ngồi thất thểu trên bậc tam cấp trước cửa căn hộ của Roz, nồng nặc
mùi bia, hai tay ôm lấy đầu. Roz nhìn anh ta chầm chằm trong vài giây,
gương mặt hoàn toàn vô cảm.

“Anh làm gì ờ đây?”
Hẳn anh ta vừa khóc, “Chúng ta cần nói chuyện. Em chẳng bao giờ chịu

nói chuyện với anh.”

Cô không buồn trả lời. Chồng cũ của cô đã say khướt. Như cả trăm lần

trước đây, họ đâu còn gì để nói. Cô đã quá mệt mỏi khi phải nhận những tin
nhắn của anh ta trên máy trả lời tự động, mệt mỏi vì những lá thư, mệt mỏi
vì nỗi hờn ghét luôn dâng lên trong lòng mỗi khi nghe thấy giọng nói hay
nhìn thấy chữ viết của anh ta.

Anh ta túm vào váy Roz khi cô cố bước qua, và bám lấy như một đứa trẻ,

“Xin em đấy, Roz. Anh say quá không thể về nhà được.”

Cô dìu anh ta lên thềm, vào trong.
“Nhưng anh không thể ở lại,” cô đẩy anh ta lên ghế bành. “Tôi sẽ gọi

Jessica đến đón anh.”

“Sam bị Ốm,” anh ta lẩm bẩm. “Cô ấy không rời thằng bé được.”
Roz nhún vai lạnh lùng, “Vậy tôi sẽ gọi taxi.”
“Không.” Anh ta lao tới và kéo giật dây nối điện thoại, “Anh sẽ ở lại đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.