KẺ NẶN SÁP - Trang 136

bầm giập, “Không, gã không làm gì mình. Mình vẫn còn nguyên vẹn. Mình
thề đấy.”

“Hừm. Chà, mình cũng chẳng có tư cách gì để chi trích cậu, tình yêu ạ,

nhưng liệu có đúng đắn không khi lấy khuôn mặt ra để bảo vệ đức hạnh?
Mình không có niềm tin vào việc chiến đấu để bảo vệ những thứ đã mất.”
Cô uống ly brandy của Roz, “Cậu có gọi cảnh sát không?”

“Không.”
“Bác sĩ?”
“Không.” Cô đặt một tay lên điện thoại, “Và cậu cũng không phải gọi họ

đâu.”

Iris nhún vai, “Vậy cả sáng nay cậu đã làm những gì?”
“Cố gắng suy nghĩ xem làm sao để tự xoay xở mà không cần gọi trợ giúp.

Nhưng đến trưa, mình nhận ra rằng đó là điều không thể. Mình đã uống hết
thuốc aspirin rồi, trong nhà chẳng còn gì để ăn, hơn nữa mình sẽ không ra
ngoài với bộ dạng thế này đâu.” Cô ngước đôi mắt tím quầng và hấp háy đầy
ám muội lên nhìn bạn mình. “Cho nên mình nghĩ đến một người ít bị kích
động nhất và vị kỉ nhất mà mình biết rồi gọi cho cô ấy. Cậu phải ra ngoài và
mua sắm giúp mình, Iris ạ. Mình cần đủ cho cả một tuần.”

Iris hài hước đáp, “Mình sẽ không bao giờ phủ nhận rằng mình vị kỉ,

nhưng sao cậu lại cần đến phẩm chất đó?”

Roz nhe răng cười, “Bởi vì cậu chỉ để tâm đến bản thân mình, nên hẳn

cậu sẽ quên hết tất cả những chuyện này khi về đến nhà. Thêm nữa, cậu
cũng không ép buộc mình phải làm cái này cái kia, hay sẽ đòi trừng trị tên
khốn nạn đó. Công ty hẳn sẽ mang tiếng xấu nếu để thiên hạ biết một nhà
văn của mình có thói quen đưa mấy thằng cha vớ được ở quán rượu về nhà.”
Cô ghì chặt cả hai tay lên điện thoại và Iris thấy các khớp ngón tay của cô
trắng bệch.

“Đúng vậy,” Iris bình tĩnh đáp.
Roz cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, “Nếu chuyện vỡ lở, chắc mình

chết mất. Mà một khi để bác sĩ hay cảnh sát dính vào thì khả năng cao sẽ là
như thế. Cậu cũng biết truyền thông kinh khủng thế nào mà. Không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.